Chương trước
Chương sau
Thi giáp trùng cũng có phân chia cấp bậc, tồn tại cao cấp nhất thân khoác giáp vàng, trên vỏ có Ánh Sáng Tinh Thần bao phủ, là tồn tại mà cả Tinh Quân cũng phải đau đầu.

Đám thi giáp trùng trước mắt người đầy mùi hôi, rõ ràng là tồn tại cấp bậc thấp nhất.

Nhưng dù thế, dưới tình huống đông như vậy vẫn khiến người ta sởn tóc gáy, không rét mà run.

“Con sông này vốn không hề có nước, tiếng nước chảy khi nãy là tiếng vỗ cánh của đám thi giáp trùng này…”

Nét mặt Lãnh bảo chủ nặng nề, ông ta trầm ngâm nói: “Muốn đi qua cây cầu kia, ngoài cường giả cảnh giới Âm Dương có thể chắc chắn mười phần, thì dù là Dương Huyền viên mãn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Còn Dương Huyền đại thành, e rằng sẽ cửu tử nhất sinh”.

“Bảo chủ, vậy chẳng phải chúng ta sẽ chết chắc sao?”

Nghe ông ta nói thế, những tinh nhuệ còn lại của Tam Ưng Bảo thoáng chốc tái mặt.

Khó khăn lắm mới đến được nơi này, lúc thấy sắp đến khu vực trung tâm của kho báu Lôi Vân lại được biết rằng không thể tiếp tục tiến lên nữa, e rằng không ai có thể chấp nhận được.

Lãnh bảo chủ lạnh nhạt nói: “Ta và hai vị bảo chủ khác mỗi người có thể bảo vệ một người, còn những người khác thì xem ý trời vậy. Có thể ở đây đợi chúng ta trở về, chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích. Cũng có thể mạo hiểm đi qua cầu cùng chúng ta. Ha ha, các ngươi đã may mắn lắm rồi, nhìn đám người của bang Huyết Lang đi, đấy mới thật sự là thê thảm”.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Bang Huyết Lang vừa xông lên trước mặt đã hoàn toàn chìm ngập trong đại dương thi giáp trùng, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Dưới đất có thêm mấy bộ xương, chỉ trong chốc lát đã có mấy võ giả Dương Huyền đại thành bị gặm sạch máu thịt.

Tuy đa số võ giả đến đây đều đã chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết, nhưng chết thế này thật sự quá tàn khốc.

Oanh!

Trong đống thi giáp trùng đột nhiên có một tia lửa phóng lên cao, sau đó biến thành một con viêm long điên cuồng di chuyển. Rất nhiều thi giáp trùng xung quanh bị đốt thành tro bụi, gần như chỉ cần đụng vào là chết.

Đó là Huyết Lang ra tay, uy lực đáng sợ của giáp Viêm Long hoàn toàn được triển khai.

Nhưng đám thi giáp trùng này thật sự quá đông, Huyết Lang cũng không thể bảo vệ được tất cả bang chúng, chỉ có thể sa sầm mặt giết thẳng về phía trước.

“Ha ha, có lão cẩu kia dẫn đường cho chúng ta, áp lực sẽ giảm đi rất nhiều, Hương Vân, con đi theo ta!”

Thấy cảnh này, sắc mặt Lãnh bảo chủ trở nên dữ tợn.

“Phụ thân, Lâm đại ca phải làm sao?”

Lãnh Hương Vân nghe phụ thân nói Dương Huyền đại thành sẽ chết chắc thì lập tức nghĩ đến Lâm Nhất.

“Trên đường đến đây, Lâm công tử còn chẳng bị thương chút nào, Hương Vân con vẫn nên lo rằng phụ thân có thể bảo vệ con hay không thì hơn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.