Chương trước
Chương sau
Một âm thanh quen thuộc vang lên, phía xa, ngựa Huyết Long hoá thân thành một tia sáng màu máu lao nhanh tới, lập tức đánh bay mấy người.

“Kinh Vân Vô Cực!”

“Kinh Vân Bất Định!”



“Kinh Lôi Phá Hiểu!”



Cùng lúc đó, tiếng kiếm cao vút vang lên, một bóng người đáp xuống từ trên trời, kiếm trong tay hắn ta loé lên phong mang vô cùng lạnh lẽo. Chân nguyên dao động, bóng kiếm tung hoành, kiếm thế tựa như kinh lôi xuất hiện, những người đuổi giết còn lại đều chết thê thảm.

Lâm Nhất nhìn Bạch Lê Hiên đáp xuống từ trên không trung, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ loé lên, hơi bất ngờ vì đối phương lại ra tay vào lúc này.

“Ta biết ngươi sẽ không dễ chết như thế mà”.

Bạch Lê Hiên nở nụ cười nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt lộ vẻ vô cùng hưng phấn.

Hắn ta rất hiếm khi cười với Lâm Nhất, nhưng bây giờ lại khó giấu đi vẻ hưng phấn trong mắt, đối phương có thể sống sót trong tay Tần An và Bùi Nhạc thật sự khiến hắn ta rất kích động.

Nhưng sau cảm giác hưng phấn, nét mặt hắn ta trở nên khá phức tạp.

Hai người có không ít thù cũ, quan hệ lúc trước hoàn toàn không tốt đẹp gì. Ngựa Huyết Long ở một bên cũng tức giận nhìn Bạch Lê Hiên, thái độ không hề thân thiện.

Lâm Nhất thoáng nghĩ muốn đưa máu Thương Long trong túi trữ vật cho đối phương. Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra với tính cách của đối phương thì e rằng Bạch Lê Hiên sẽ tức giận, hắn ta cũng không phải vì muốn được báo đáp nên mới ra tay.

“Trong Quần Long thịnh yến, có lẽ Thương Long Kiếm Quyết sẽ rất nổi bật, công tử Tiểu Bạch, ta đợi ngươi”.

Dứt lời, Lâm Nhất nhìn Bạch Lê Hiên thêm cái nữa, sau đó nhảy lên ngựa, nhanh chóng đi xa.

Sau khi Lâm Nhất rời đi, ven biển Trăng Khô dần yên ổn lại. Nhưng vẫn có rất nhiều người chưa hết hy vọng liều mạng đuổi theo, có điều tất cả đều bị ngựa Huyết Long bỏ lại sau lưng, không hề có ngoại lệ.

Trên người ngựa Huyết Long có huyết quang ngất trời, nhìn từ xa giống như một tia sáng màu đỏ vậy. Tia sáng như điện, thoáng chốc đã bay ra nghìn trượng, trong nháy mắt đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Tuy sóng gió đã tạm thời lắng xuống, nhưng e rằng sự tích của Lâm Nhất hôm nay sẽ khó mà biến mất ở U Châu.

Đã rất nhiều năm rồi U Châu không xuất hiện thiên tài mới nổi đáng sợ như vậy. Đừng nói là Đại Tần đế quốc, dù là ở Huyền Dương Điện trong thành U Châu cũng không có thiên tài khiến người ta phải kinh ngạc đến thế.

Trong cổ mộ Tinh Quân, đầu tiên là đánh bại biết bao nhiêu thiên tài trên bảng Long Vân, Quách Húc, Tần An, Bùi Nhạc cũng lần lượt trở thành bại tướng dưới tay hắn.

Sau đó, ngay cả Cơ Vô Dạ được gọi là Huyết Thủ Đồ Tể cũng thua trong tay Lâm Nhất, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.

E rằng không ai ngờ tới sẽ có kết quả như thế, nhưng mọi người không hề biết rằng đây hoàn toàn không phải giới hạn của Lâm Nhất. Cảnh tượng bên bờ biển Trăng Khô, Lâm Nhất một đấu ba, đánh nhau với ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương tựa như trong mơ khi nãy mới là thực lực thật sự của Lâm Nhất!

Thực lực như vậy, e rằng chưa đến một ngày đã dấy lên sóng to gió lớn ở U Châu rồi. Chắc chắn trong một khoảng thời gian dài sau đó, Lâm Nhất với danh hiệu công tử Táng Hoa sẽ trở thành đề tài nói chuyện của mọi người.

Thời gian dần trôi, chắc chắn tiếng tăm của Lâm Nhất sẽ truyền khỏi U Châu. Nói tới nhân tài mới nổi ở cổ vực Nam Hoa, nhất định sẽ không bỏ qua sự tồn tại của Lâm Nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.