Chương trước
Chương sau
Phía xa, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, thản nhiên nói: “Lúc ở trong cổ mộ Tinh Quân, thật sự không nên tha mạng cho các ngươi”.

“Ha ha, ta còn tưởng ngươi quên mất chuyện mình đã làm trong cổ mộ Tinh Quân rồi. Đưa kiếm Băng Luân của ta và Thiên Tinh Châu ra đây, nếu không hôm nay ngươi sẽ chết chắc”, Tần An cười châm chọc, cất tiếng uy hiếp.

“Dáng vẻ cầu xin ta tha thứ như hai con chó của các ngươi, đương nhiên ta ấn tượng rất sâu sắc, sao có thể dễ dàng quên được”.

Nét mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, hắn lạnh nhạt châm chọc.

“Tự tìm đường chết!”

“Giết chết hắn!”

Hai người bị nói trúng tim đen, trong mắt có lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Trên người bọn họ có sát ý dâng trào, tấn công về phía Lâm Nhất. Bọn họ cho rằng kiếm thế của Lâm Nhất bị phá huỷ, hao hết chân nguyên, bây giờ muốn giết hắn chẳng khác nào giết chó cả. Vậy mà hắn còn dám mạnh miệng như thế, thật là không biết điều, tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Sắp toi đời rồi!”

Nhìn thấy cảnh này, không ít người thoáng chốc thấy hồi hộp, hao hết chân nguyên, kiếm thế bị phá huỷ, Lâm Nhất còn có thể có thủ đoạn gì chứ.

Nhìn thế nào cũng chỉ thấy một con đường chết.

Nét mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, không hề nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt hắn. Tuy khuôn mặt anh tuấn tái nhợt đến mức đáng sợ, nhưng phong mang ở mi tâm vẫn chưa từng thay đổi.

“U Vân Trảm!”

“Roi Xích Xà, biển lửa vô biên!”

Hai người tấn công tới từ trên không trung, sát chiêu xuất hiện, thoáng chốc đã rơi xuống.

Vào lúc vô số người không dám nhìn thẳng, mi tâm Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, chín cuộn tranh lơ lửng xuất hiện, một vòng tròn không ngừng xoay quanh hắn. Hai tay Lâm Nhất kết ấn, trong Huyền cung có hồn lực dâng trào, chẳng mấy chốc, bốn cuộn tranh đã đồng thời mở ra.

Oanh!

Một khí thế đáng sợ bùng nổ trên người Lâm Nhất, mái tóc hắn tung bay, chín cuộn tranh cũng đứng cạnh bên nhau. Trong nháy mắt, có một ngọn lửa chói mắt bùng lên, kim quang sáng chói xuất hiện.

Tia sáng đó làm mọi người thấy đau cả mắt, Tần An và Bùi Nhạc đang lao tới trên không trung lập tức thấy mắt đau nhói, trong lòng thầm thấy hoảng hốt.

Linh đồ?

“Hoả Phượng Liêu Nguyên?”

“Không đúng, tuy Linh đồ Hoả Phượng Liêu Nguyên tam phẩm cũng đáng sợ, nhưng chắc chắn không đáng sợ đến mức này”.

“Đúng là có gì đó sai sai, uy lực của thần văn chứa đựng bên trong…”

“Quả nhiên tên này vẫn còn lá bài tẩy!”

Người bên ngoài tỏ vẻ giật mình, cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ cảm nhận được một hơi thở kinh khủng khiến người ta sợ hãi trên người Lâm Nhất.

Chín cuộn tranh kia mở ra toàn bộ, một bức Hoả Phượng Liêu Nguyên Đồ cuồn cuộn hào hùng xuất hiện sau lưng Lâm Nhất. . Truyện Mạt Thế

Hoả phượng trong tranh sáng lấp lánh giống vật sống, lông phượng như thật, tựa như có uy lực đốt cháy vạn vật.

“Rút lui!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.