Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất nhìn người vừa đáp xuống bên cạnh mình, cực kỳ ngạc nhiên nói.

“Ha ha, muốn cảm tạ ta sao? Vậy ngươi phải còn sống mới được, đi!”

Trên gương mặt già nua của tiền bối Đường Du lộ ra nụ cười hiền hoà, lời còn chưa dứt đã vỗ một chưởng lên người Lâm Nhất.

Uỳnh!

Lâm Nhất còn chưa kịp hé miệng thì cơ thể ở giữa không trung, trong một tích tắc đã bay ra xa cả nghìn mét. Ngay sau đó, đáy mắt hắn bỗng loé lên vẻ khác thường, một chưởng mà đối phương vỗ xuống bao hàm luồng Chân nguyên cực kỳ bá đạo, chấn áp toàn bộ mảnh vụn của kiếm ý đang mất khống chế bên trong cơ thể lại, thương thế lập tức hoà hoãn lại nhiều.

Ô Phong cực kỳ phẫn nộ, vừa định đuổi theo đã bị tiền bối Đường Du cười híp mắt chặn đường, bực bội quát: “Lão già khốn kiếp, ông quyết vì một khách khanh mà muốn đối đầu với ta sao?”

Tiền bối Đường Du chẳng hề dao động, hờ hững nói: “Hắn có ân với thư viện Thiên Phủ, cho dù hôm nay chỉ là một người ngoài thì ta cũng sẽ bảo vệ hắn. Thư viện Thiên Phủ ta, không có vô sỉ như lầu Huyết Vũ ngươi, vẫn hiểu thế nào là có ân tất báo”.

Quang mang loé lên trong mắt Ô Phong, ông ta lạnh lùng quát: “Vậy để ta xem ông làm thế nào mà bảo vệ hắn, kiếm thế của hắn đã nát, chẳng qua chỉ là một phế nhân mà thôi! Tất cả người của lầu Huyết Vũ nghe lệnh, giết chết tên tiểu tử này, tuyệt đối không cho phép hắn ra khỏi Biển Trăng Khô!”

Viu viu viu!

Ngay lập tức, những người còn lại của lầu Huyết Vũ lần lượt bật người nhào vào trong không trung, đuổi theo Lâm Nhất vẫn còn chưa đáp đất.

“Bảo vệ Lâm Nhất!”

Vẻ mặt Mặc Linh lạnh băng, dẫn đầu lao ra, dẫn theo người của thư viện Thiên Phủ đuổi theo.

Chương Viễn do dự một chút cuối cùng cũng tuốt kiếm dẫn theo đệ tử của Thiên Kiếm Tông cùng chạy đến chi viện.

Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, trên trời hai kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách giao tranh, dưới mặt đất là một đám người đang chém giết.

Nhưng phần nhiều người lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhất đang bị đánh bay trên bầu trời.

“Cơ hội!”

Trong đáy mắt Cơ Vô Dạ chứa đầy sát ý lập loè, nhưng vẻ mặt hắn ta lúc sáng lúc tối, không hề ra tay ngay lập tức.

Ai cũng biết, tuyệt chiêu chân chính của Lâm Nhất chính là kiếm thế, là kiếm trong tay hắn. Nếu như kiếm thế bị huỷ, chỉ luận về tu vi thì có rất nhiều người sẽ không sợ hắn.

Càng đừng nói đến kiếm thế của hắn đã bị một kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách phá huỷ, trong một lúc chắc chắn là không thể hồi phục được, trước đó tử chiến với ba vị trưởng lão nhìn thì khiến lòng người rung động, nhưng Chân nguyên ít nhất cũng phải hao đi chín phần.

Nếu như ra tay, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

“Cái gọi là yêu nghiệt, quang mang quá chói mắt, thì sẽ rất dễ bị chết yểu…”.

Quỷ đao Diêm Không cũng nhếch khoé miệng cười lạnh, đáy mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng đúng vào lúc hắn ta định ra tay, một luồng ánh mắt lạnh băng liền ghim lên người hắn ta.

Lông mày hắn ta khẽ nhíu, quay đầu lại nhìn, là Bạch Lê Hiên!

Lập tức toét miệng cười nói: “Nghe nói ngươi và tên tiểu tử kia cùng xuất thân từ Lăng Tiêu Kiếm Các, xem ra quả thực là vẫn còn có tình đồng môn, chẳng qua chỉ dựa vào ngươi cũng muốn ngăn ta lại!”

Lời vừa dứt, đáy mắt hắn ta tối lại, một luồng sát ý khủng bố lan tràn ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.