Chương trước
Chương sau
Trong lòng ông ta cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thật ra thì ông ta không quá đề cao ba tên trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ, người thật sự khiến ông ta phải kiêng kị chính là Ô Phong – cao thủ cảnh giới Thiên Phách đứng phía sau.

Lão già này vẫn luôn nhìn chòng chọc vào ông ta, khiến ông ta không dám có hành động tùy tiện.

Chỉ cần một chút lơ là, với tu vi của đối phương thì e là với một chiêu thôi, có thể giết chết Lâm Nhất trong khoảnh khắc. Tuy tình hình trước mắt có nguy hiểm, nhưng còn chưa đến bước đường cùng, ông ta không nên tự làm mình rối.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, đến thời điểm mấu chốt, dù phải liều cái mạng già này thì ông ta cũng quyết đưa Lâm Nhất rời khỏi nơi đây.

“Chết!”

Lại thêm một tiếng quát vang dội, đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ tiếp tục đánh ra một chưởng. Cự chưởng đỏ như máu nện xuống, bụi cát tung bay, mặt đất bắt đầu sụp đổ, nổ tung từng tầng một, sóng khí cuốn lấy cát vàng lao đi, hệt như một con thú dữ không ngừng truy đuổi Lâm Nhất.

Bị truy đuổi như vậy khiến Lâm Nhất rất khó chịu, công kích của đối phương vừa nhanh vừa mạnh, khiến hắn không cách nào rút kiếm ra được, chỉ có thể dốc hết sức thi triển thân pháp, không dám chậm trễ.

Với mức độ chênh lệch tu vi bực này, trong tay không có kiếm thì e là đụng một cái sẽ trọng thương.

“Tên nhóc này…”

Ông lão áo đỏ nhíu mày, sau khi rơi xuống đất, khí thế của ông ta thoáng chững lại. Ông ta đã đánh ra bảy mươi hai chưởng liên tiếp, không hề ngơi nghỉ, mỗi một chưởng đều chứa uy lực đủ để nghiền ép cảnh giới Dương Huyền.

Nhưng đối mặt với áp lực khủng bố như vậy, Lâm Nhất chỉ bị ảnh hưởng đôi chút bởi dư chấn, nhìn thì hung hiểm nhưng thật ra không ảnh hưởng đến toàn cục.

Hiện tại, sau khi ra tay liên tục, khí lực của ông lão áo đỏ đã cạn, buộc phải dừng lại đôi chút.

Nhưng thời điểm dừng lại này lại vô cùng khéo, hơn nữa chỉ xảy ra trong thoáng chốc, nếu không đủ nhạy cảm thì gần như không phát giác được.

Dừng?

Còn chưa rơi xuống đất thì trong mắt Lâm Nhất đã lóe lên tia khác thường, lúc này, hắn lập tức xoay người bắt lấy kiếm Táng Hoa vừa bắn ra từ trong hộp đựng kiếm sau lưng, kế đó rút kiếm ra khỏi vỏ.

Xoạt!

Kiếm Táng Hoa đã thăng cấp lên bảo khí, hào quang tỏa ra bốn phía, như mộng như ảo. Thân kiếm lóe lên tia sắc bén, tiếng kiếm ngân khiến người ta có cảm giác khí lạnh xộc thẳng vào tim, sinh ra khiếp sợ.

“Kiếm tốt!”

Rất nhiều người sáng mắt, nhịn không được hô to.

“Không chạy nữa à?”

Ông lão áo đỏ cười dữ tợn, sau đó hóa thành một cái bóng đỏ như máu, cái bóng lao đi trong gió, phút chốc đã chồm đến.

Đến khi huyết quang cô đọng, lộ rõ thân hình ông ta thì ông ta đã tung ra chín chưởng ngay giữa không trung. Mỗi một chưởng giống như một ngọn núi thấm máu, chín ngọn núi nối liền nhau, che phủ trời đất, hình thành một dãy núi nguy nga và hùng vĩ.

“Thiên Phá Vân!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.