Chương trước
Chương sau


Hoá ra là bị hắn ta lấy đi, trong lòng Lâm Nhất thầm nói, như vậy cũng tốt.

Bất kể ra sao, người này cũng đến từ Đế Quốc Đại Tần như hắn, lại cùng đi ra từ Lăng Tiêu Kiếm Các. Ân oán năm đó đã dứt, coi như có chút giao tình đồng môn, bị hắn ta lấy được Thương Long Kiếm Quyết này cũng tốt hơn là để người khác lấy được.

Chỉ là người này vẫn luôn đuổi theo hắn, Lâm Nhất cũng không hề thấy bất ngờ.

Trong cuộc chiến Long môn tranh tài.

Chấp niệm thua trong tay mình, đối với hắn ta mà nói e là sẽ rất khó để quên đi.

“Chẳng qua cũng không phải là không có gì cho ngươi, vất vả đi được đến tầng cuối cùng này, cho dù không thể lấy được truyền thừa của ta, ta cũng sẽ chuẩn bị một phần quà cho ngươi”.

Ông lão Tinh quân mỉm cười sau đó phất tay một cái.

Ào!

Thình lình mặt hồ bừng sáng lên, từng viên Tinh Châu như đom đóm từ từ bay lên, dày đặc, gần như đếm không xuể, có lẽ số lượng không dưới mười vạn.

Cảnh tượng này làm cho Lâm Nhất cảm thấy vô cùng rung động, hắn biết những viên Tinh Châu này đều là do ông lão lúc còn sống dùng Tinh nguyên để luyện hoá thành.

Trước đó, chỉ có thể nhìn ngắm nó ở trên trời.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, trong mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạ thường, cảm giác có chút quen thuộc.

Bỗng nhiên trước mắt sáng bừng, thất thanh nói: “Những thứ này hình như đều là Linh ngọc”.

Ông lão Tinh quân hơi ngẩn ra, nghĩ ngợi một hồi mới cười nói: “Coi như Linh ngọc đi, Linh ngọc vốn là tinh hoa nhật nguyệt được trôn dưới mặt đất ngưng tụ mà thành, tinh hoa nhật nguyệt chính là Tinh nguyên. Cảnh giới Tinh quân lại có thể trực tiếp luyện hoá Tinh nguyên, những Tinh Châu này tính theo phẩm cấp thì có lẽ được coi là Linh ngọc tứ phẩm. Còn Thiên Tinh Châu hẳn là Linh ngọc thất phẩm…”.

Mười vạn viên Linh ngọc tứ phẩm!

Trong lòng Lâm Nhất run rẩy, có chút mất bình tĩnh.

Số lượng này quả thực quá lớn, e là rất nhiều thế lực cấp chuẩn bá chủ ở cổ vực Nam Hoa này cộng lại cũng chỉ có được bằng này Linh ngọc mà thôi.

“Đối với ngươi mà nói quả thực là hơi nhiều. Nhưng mà đến cảnh giới của ta thì chẳng đáng là gì…”, ông lão Tinh quân nói bằng giọng nhàn nhạt.

Một hồi lâu sau, Lâm Nhất mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Đa tạ tiền bối”.

“Khách sáo rồi, tàn hồn này của ta cũng không duy trì được bao lâu, ngươi còn có gì muốn hỏi nữa không?”, ánh sáng của ông lão Tinh quân bất giác đã ảm đạm đi nhiều.

Lâm Nhất lúc này mới hoàn hồn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta muốn hỏi một chút, thứ gọi là Võ hồn rốt cuộc là cái gì… Võ hồn quan trọng thế nào với cảnh giới Âm Dương”.

“Người có ba hồn bảy phách, ba hồn là Thiên hồn, Địa hồn, Mệnh hồn. Thiên Địa nhị hồn thường ở bên ngoài, duy chỉ có Mệnh hồn thường nằm bên trong cơ thể, phàm là người chưa nhập Tiên Thiên thì Mệnh hồn sẽ không hiện ra. Cảnh giới Tử Phủ phân Âm, Dương được sức mạnh Âm Dương gột rửa thì khi thăng cấp cảnh giới Âm Dương, Võ hồn sẽ đánh thức Bản Mệnh Thần Thông. Phẩm cấp Võ hồn càng cao, Bản Mệnh Thần Thông được đánh thức sẽ càng mạnh, đương nhiên mọi việc đều không có gì chắc chắn”.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.