Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất lại chỉ có một mình, ngày thường những tài nguyên mà hắn có được còn kém xa so với Cơ Vô Dạ, thăng cấp võ hồn đương nhiên là điều cực kỳ khó khăn.

Nhưng mà bây giờ, có được viên Thiên Tinh Châu này sẽ thay đổi được rất nhiều thứ.

Chuyến đi đến Biển Trăng Khô này, hắn có được nước Huyền Âm, luyện hoá hoa Hoả Ngục, thăng cấp cảnh giới Huyền Dương đại thành. Thu được Thương Long Cửu Biến, cướp được một thanh bảo binh thượng cổ, lại có được một giọt máu Thương Long, thêm cả viên Thiên Tinh Châu trước mặt này, thực sự là quá hoàn hảo.

Thu hoạch cực lớn, vượt xa so với trong tưởng tượng lúc trước khi đến đây.

Trước khi đến đây, Lâm Nhất chưa từng nghĩ đến chuyến này sẽ lại thu hoạch được nhiều như vậy.

Cơ duyên kỳ ngộ trước giờ vẫn luôn dành cho người đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, hắn ở ẩn trong thư viện Thiên Phủ ba tháng, bây giờ lại thu được nhiều thứ như vậy cũng coi như được đền đáp.

Lâm Nhất vươn tay chiêu gọi, định hút viên Thiên Tinh Châu kia về phía mình, nhưng viên Thiên Tinh Châu kia lại khẽ lắc lư như muốn phản kháng hắn.

“Ý?”

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, thoáng vẻ khó hiểu.

Đúng vào lúc hắn còn đang nghi ngờ không biết phải làm sao, thì viên Thiên Tinh Quân kia bỗng loé sáng, có luồng sáng ngưng tụ thành một hình dáng, mà sau đó nó lại tiến hoá thành một ông lão đang ngồi khoanh chân xuất hiện trước mắt hắn.

Đáy mắt Lâm Nhất thoáng ánh lên vẻ khác lạ, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại.

Ông lão trước mắt kia, nếu hắn đoán không nhầm thì hẳn là chủ nhân của toà mộ phủ Tinh quân này. Mặc dù Lâm Nhất đã từng gặp qua rất nhiều tình huống, nhưng trong lòng vẫn có chút dao động, cho dù chỉ còn sót lại chút tàn hồn nhưng người mà hắn đang đối mặt xét cho cùng vẫn là một Tinh quân thượng cổ.

“Gặp qua tiền bối, xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào”.

Lâm Nhất chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính.

“Người đã chết thì không cần phải để tâm đến danh hiệu của ta nữa, huống hồ lúc sinh thời ta cũng chẳng phải kẻ mạnh cái thế gì. So với vị đại nhân kia mà ngươi từng gặp, quả thực không tính là gì, không tính là gì…”.

Hình dáng còn sót lại của Tinh quân lộ ra nụ cười ôn hoà, đánh giá Lâm Nhất khẽ nói.

Vị đại nhân kia?

Suy nghĩ của Lâm Nhất nhanh như điện, lập tức hỏi dò: “Người muốn nói đến tiền bối Tử Diên Kiếm Thánh …”.

“Chúng ta không thể gọi thẳng danh hiệu của vị đại nhân này”.

Bóng sáng của ông lão gật đầu nhưng lại vô cùng cẩn thận, không nói ra tên của Tử Diên Kiếm Thánh.

Trong lòng Lâm Nhất thoáng ngạc nhiên, mặc dù hắn biết Tử Diên Kiếm Thánh là một kẻ mạnh tung hoành thiên địa trong thời kỳ hoàng kim thịnh thế, nhưng không ngờ đến lại có uy danh như vậy, đến Tinh quân cũng không dám gọi thẳng tên của ông ta.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, tính cách của Tử Diên Kiếm Thánh kia quả thực là nóng nảy, đối với Lâm Nhất thân là người được truyền thừa mà cũng chẳng tỏ vẻ yêu thích gì mấy.

“Tiền bối đã sớm biết thân phận của ta rồi sao?”

Lâm Nhất thu lại suy nghĩ trong đầu, nhìn về phía ông lão ở phía trước mặt hỏi.

“Đó là đương nhiên, Tử Diên Kiếm Quyết ta mặc dù không học được nhưng cũng đã từng gặp qua. Chẳng qua, mặc dù nói như vậy nhưng ta cũng sẽ không vì ngươi có được truyền thừa từ vị đại nhân đó mà ưu ái cho ngươi hơn. Một khi thua trận, ta vẫn sẽ dịch chuyển ngươi ra ngoài, bất luận là truyền thừa của ta hay là viên Thiên Tinh Châu này đều sẽ để lại cho Cơ Vô Dạ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.