Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất không thể không công nhận đối phương đúng là có chút bản lĩnh, khó trách trong biển Trăng Khô, hắn ta chỉ dựa vào hung danh Huyết Thủ Đồ Tể đã khiến người ta không có can đảm đánh trả.

So với chiến giáp huyết quang trước đó, Ma Ngục Huyết Sát này còn khó giải quyết gấp nhiều lần.

“Chết đi!”

Huyết kiếm trong tay Cơ Vô Dạ có hàn mang loé lên, tản ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, hắn ta di chuyển, chém mạnh kiếm xuống.

Tiếng xé gió chói tai lập tức vang lên, một tia kiếm mang màu máu gần trăm trượng thoáng chốc cô đọng, chém về phía Lâm Nhất với tốc độ kinh người.

Nhìn kiếm mang không ngừng rơi xuống, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lúc rơi xuống, uy lực trong kiếm mang này của đối phương vẫn không ngừng tăng lên. Nếu kiếm này bổ xuống, với thực lực của Tần An và Bùi Nhạc, e rằng bọn họ sẽ lập tức trọng thương.

Uy lực của kiếm này không thua Bá Kiếm của hắn là mấy.

Lâm Nhất suy nghĩ, kiếm Táng Hoa trong tay hắn chợt loé lên ánh sáng chói mắt, hai luồng ánh sáng lượn quanh như nhật nguyệt tranh phong, khiến kiếm thế nâng cao đến mức đáng sợ.

Ầm!

Kiếm mang chứa đựng huyết sát đáng sợ chém lên kiếm Táng Hoa của Lâm Nhất. Tiếng va chạm tựa như sấm nổ vang, có kiếm quang mạnh mẽ tản ra.

Lâm Nhất bị chiêu kiếm này đánh bay mười mấy bước, kiếm thế lớn mạnh trên người xuất hiện chút sơ hở…

“Kịch hay chỉ mới vừa bắt đầu thôi!”

Thấy cuối cùng kiếm thế của Lâm Nhất cũng xuất hiện sơ hở, Cơ Vô Dạ híp mắt, nụ cười càng dữ tợn hơn.

Đối phương dùng kiếm ép người, một khi kiếm thế vỡ tan, dựa vào ưu thế áp đảo về tu vi, Cơ Vô Dạ tin rằng mình có thể đánh chết Lâm Nhất bằng một quyền.

Lại một tiếng hét to vang lên, trên người hắn ta không ngừng tản ra làn sương máu tựa như xúc tua.

Sau huyết quang kéo đến, trong Huyết Ngục lại vang lên tiếng la như quỷ khóc sói gào.

Cơ Vô Dạ khí thế bừng bừng không ngừng đến gần, kiếm trong tay điên cuồng chém tới.

Sau mười chiêu, trên không trung xuất hiện vô số sương máu không tan đi, sương máu ngưng tụ thành những thanh huyết kiếm có hàn quang bao phủ. Mỗi khi có một thanh huyết kiếm xuất hiện lại có tiếng kêu rên thê lương, tan nát cõi lòng như đến từ địa ngục.

Hình ảnh đáng sợ thế này, đừng nói là đang giao thủ với nó, cho dù đứng trong đó cũng đủ khiến người ta sợ nhũn cả chân rồi.

“Huyết Kiếm Như Uyên!”

Tia sáng đỏ loé lên, mái tóc dài của Cơ Vô Dạ tung bay, hắn điên cuồng hét to một tiếng.

Trong nháy mắt, mấy trăm tia huyết kiếm chứa đựng kiếm mang mạnh mẽ và oán khí vô tận ùn ùn kéo đến, cuồn cuộn rơi xuống. Trong nháy mắt, kiếm mang mang theo oán khí như diễn hoá ra một vực sâu màu máu, bao phủ lấy Lâm Nhất.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt hơi thay đổi.

Vừa nhìn đã biết cực kỳ nguy hiểm, nếu thật sự bị chôn vùi bên trong, với kiếm ý của hắn chưa chắc có cơ hội chém tan oán khí như biển kia.

Chỉ sợ hồn phách của hắn sẽ lập tức bị nuốt chửng, vì những thứ kia đều là oán khí thật sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.