Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!
“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”
Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.
Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.
Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.
Thật sự là hắn…
Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.
“Hắn đâu?”
Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.
“Đi rồi”.
Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.
Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.
Oanh!
Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.
Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.
Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.
“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525497/chuong-2094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.