Chương trước
Chương sau
Trong cảm giác huyết mạch tương liên, một lực lượng kinh khủng không ngừng truyền vào người thiếu niên từ trong thân kiếm.

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim Lâm Nhất lập tức đập liên hồi, hắn siết chặt năm ngón tay, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Vụt!

Kiếm rút ra nửa tấc, đi đôi với tiếng kiếm lanh lảnh là lưu quang chói mắt, chiếu cho đại điện này sáng như ban ngày. Ánh sáng này tựa như ánh mặt trời chiếu rọi, loé lên từ trong tay Lâm Nhất.

Kiếm thế rải rác thoáng chốc ngưng tụ với tốc độ nhanh gấp trăm nghìn lần.

Ầm!

Bùi Nhạc mang theo đao uy vô tận rơi mạnh xuống đất, bị kiếm thế làm phun ra một ngụm máu.

Ánh Sáng Hạo Nguyệt!

Khi kiếm Táng Hoa hoàn toàn được rút ra, cổ tay của Lâm Nhất khẽ run, có hai luồng ánh sáng loé lên trên thân kiếm, tựa như nhật nguyệt cùng phát sáng, chiếu rọi lẫn nhau. Kiếm quang đánh tan biển lửa mênh mông, lúc này, kiếm Táng Hoa đã trở thành bảo khí thể hiện uy lực đáng sợ, nhanh chóng đâm về phía Tần An.

“Chết tiệt!”

Tần An lập tức giật mình, biến cố bất ngờ diễn ra khiến hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Hắn ta lập tức điên cuồng vung roi Xích Xà trong tay, liên tục lùi về phía sau.

Vụt! Vụt! Vụt!

Nhưng hắn ta vốn đã bị thương, sao có thể ngăn cản được kiếm mang có nhật nguyệt đan xen chứ. Khí thế trên người hắn ta lập tức bị nghiền nát một cách dễ dàng. Kiếm Táng Hoa không ngừng rung lên, ánh sáng của nhật nguyệt hoàn toàn chôn vùi đối phương, vẫn liên tục phát sáng.

Bùi Nhạc bị đánh bay ra ngoài hít một hơi khí lạnh.

Không ngờ uy lực của chiêu kiếm này lại đáng sợ đến thế, ánh sáng của nó khiến đao U Vân trong tay hắn ta mất đi ánh sáng, không còn chút phong mang nào.

Phụt!

Dưới kiếm thế chứa đựng cả ánh sáng nhật nguyệt, Tần An bay ra xa, trên người chồng chất vết thương, quần áo nhuốm máu, vô cùng chật vật.

Hai người nhìn về phía Lâm Nhất, trong lòng đều sợ hãi không thôi, hoàn toàn không ngờ cục diện sẽ trở thành thế này.

Sau khi đối phương rút kiếm, hai người có liên thủ cũng giống như diễn hài vậy.

“Thiên Phá Vân!”

Không đợi hai người nghỉ xả hơi, Lâm Nhất lại chém một kiếm tới.

Đây là sát chiêu mạnh nhất của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, được hắn sử dụng một cách nhẹ nhàng tự nhiên.

Kiếm Táng Hoa được lưu quang bao phủ loé lên kiếm mang dữ dội, giống như hoa mai đỏ nở rộ trong bầu trời tuyết trắng xoá dưới ánh trăng, đỏ tươi như máu, chói mắt và xinh đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.