Chương trước
Chương sau
Người này được xưng là Bôi Lôi Thủ Quách Húc, trình độ Lôi đình của hắn ta tương đối thâm sâu, quyền pháp nổi danh bá đạo cương mãnh. Đối với Bạch Lê Hiên mà nói, coi như là một đối thủ khá khó nhằn, một khi gặp phải thì cũng không thể nắm chắc được thắng thua.

Có thể không giao đấu thì cô gắng không giao đấu là tốt nhất.

Đúng vào lúc hắn ta còn đang tính toán có nên tránh đi hay không thì đáy mắt bỗng loé lên quang mang lạnh lẽo.

Tầm mắt của hắn ta chạm tới trước ngực của Quách Húc, có một cái lỗ trông khá đáng sợ trên người hắn ta. Nhìn kỹ lại mới phát hiện, từ trên xuống dưới khắp người hắn ta chằng chít vết thương, máu tươi đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.

Chớp mắt nhìn qua thì đây rõ ràng là vết thương do trường thương tạo ra.

Nhưng Bạch Lê Hiên vừa nhìn đã đoán ra được, không có ngoại lệ, bao gồm cả cái lỗ trước ngực kia đều là vết thương do kiếm tạo thành.

Kiếm thế lợi hại thật!

Bạch Lê Hiên hít sâu một hơi lạnh, người ra tay này khá là tàn nhẫn.

Nhìn thần sắc kỳ lạ trong mắt đối phương, Quách Húc không kiềm chế được lạnh lùng nói: “Có gì hay mà nhìn, nếu như ngươi gặp phải người khiến ta bị thương, có thể sống được đã coi như may mắn lắm rồi”.

Bạch Lê Hiên không dám tin, nói bằng giọng nhàn nhạt: “Nói cũng đúng, ít nhất ngươi có thể sống sót được thì đã không đơn giản rồi, ai đả thương ngươi vậy?”

Hắn ta lại cảm thấy khá tò mò, ngoài sư huynh Tạ Vân Kiều của mình ra, trong Biển Trăng Khô này còn có ai có thể khiến Quách Húc chật vật đến mức này.

“Liên quan gì ngươi?”

Thua trong tay Lâm Nhất, đối với Quách Húc mà nói rõ ràng là khó mà chấp nhận được, đương nhiên không bằng lòng nói với người khác.

“Tò mò mà thôi, nếu như ngươi ngoan ngoãn chút thì có lẽ ta sẽ không làm khó ngươi”.

Sắc mặt Bạch Lê Hiên bình tĩnh, trong lời nói thấp thoáng vẻ uy hiếp.

Quách Húc đầu tiên là thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức bật cười, hôm nay đúng là thảm hại. Đầu tiên là thua trong tay Lâm Nhất, bây giờ lại bị kẻ hậu bối mới nổi của Càn Vân Tông này uy hiếp.

Ngày thường những đệ tử Tông môn bên ngoài bảng Long Vân này hắn ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn đến.

“Lâm Nhất”.

“Là hắn…”.

Vốn dĩ Bạch Lê Hiên đầy hứng chí muốn biết cao thủ thần bí này là ai, thì bây giờ vẻ mặt hắn ta thoáng cứng lại.

Nói là Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên quả thực là không ngờ tới.

Mặc dù nói, lúc trước khi phong ấn của mộ cổ Tinh Quân này bị phá, Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ đã đối chưởng với nhau lại không hề có vẻ yếu thế. Nhưng bây giờ rõ ràng có thể thấy được, Cơ Vô Dạ chưa dốc hết sức, chỉ là một chưởng thôi nhưng Bạch Lê Hiên tự hỏi hắn ta có thể làm được như thế không.

Chỉ một chưởng, không thể nói được gì nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.