Chương trước
Chương sau
Dưới sự phụ trợ của bốn mươi cánh hoa Tử Diên, tia sáng bạc trên mũi thương lập tức bộc phát, lộ ra kiếm uy sắc bén và ác liệt, chọc thủng quyền mang đang lao đến một cách dứt khoát.

Khoảnh khắc quyền mang nổ tung, sảnh tối bừng sáng, Lâm Nhất nhanh chóng nhìn thấy rõ người đến.

Bôn Lôi Thủ, Quách Húc!

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, sau đó trở nên lạnh lẽo.

Quả nhiên, trong cổ mộ Tinh Quân không thể có một chút lơ là, vừa rồi, một quyền kia đến trong thinh lặng, lại mang uy lực cực lớn, nếu hắn không có kiếm ý nhạy cảm, sớm phát giác có vấn đề thì e là hậu quả khó lường.

Và nếu không bởi tu vi tăng mạnh, đánh ra một kia nhanh như chớp xé rách quyền mang thì dù có sớm phát giác e là cũng bị thương không nhẹ, rất là phiền toái.

Nhìn thấy Lâm Nhất quay người lại, Quách Húc cũng lộ vẻ kinh hãi.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, tia sáng trong mắt hắn ta càng thêm sắc bén và dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói: “Lại là tên nhóc nhà ngươi, ngươi định tranh giành công pháp thượng cổ này với ta à?”

Quách Húc có thể cảm nhận được công pháp đang lơ lửng trên cột đá kia rất tuyệt diệu.

Bản thân hắn ta tu luyện công pháp thuộc tính lôi, nếu có thể dung hợp với môn công pháp thần bí kia thì sẽ càng tăng thêm sức mạnh. Nếu là người thường, kể cả có là Lâm Nhất thì đoạt được ngọc giản cũng không cách nào tu luyện được.

Nhưng với hắn lại khác, một khi có được, e là sẽ lập tức tu luyện.

Dựa vào nội tình công pháp thuộc tính lôi của bản thân, thậm chí trong vòng hai canh giờ, hắn có thể tu luyện đến tầng một.

Khi đó, thực lực ắt sẽ tăng vọt, chưa hẳn không có cơ hội đấu một trận với Cơ Vô Dạ tại tầng chín mộ cung.

“Vì sao lại không tranh giành? Chẳng lẽ tặng không cho ngươi à? Da mặt của ngươi tuy dày, nhưng lại không trắng chút nào!”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia đùa cợt, hắn thản nhiên nói.

Tên này…!

Trong mắt Quách Húc vụt qua tia sáng lạnh, trước đó, khi tranh giành nước Huyền Âm trong nội cung, hắn ta còn không xem đối phương ra gì. Nào ngờ, tên nhóc này lại tiến bộ nhanh như vậy, hiện tại gặp mặt, tên này đã không còn để hắn ta vào mắt rồi.

“Tên nhóc kia, chẳng lẽ ngươi nghĩ đỡ được một chưởng của Cơ Vô Dạ là có thể xem thường tất cả những nhân tài kiệt xuất trong bảng Long Vân hả? Không ngại nói thật với ngươi, Cơ Vô Dạ đánh ra một chưởng kia vốn không dùng toàn lực, đừng nói một chưởng, dù là ba chưởng thì ta cũng có thể dễ dàng tiếp được”.

Trong lúc nói chuyện, Quách Húc âm thầm tích súc chân nguyên, tia sét trong cơ thể bắt đầu khởi động, chuẩn bị cho thế công ngập trời. Hắn ta lạnh lùng nói: “Ta có thể chia cho ngươi nước Huyền Âm, nhưng công pháp thượng cổ này thì ngươi nên từ bỏ đi!”

Bỗng nhiên, hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, liếc thấy hộp đựng kiếm phía sau Lâm Nhất, Quách Húc nhếch miệng cười khoái trá, nói với vẻ âm trầm: “Tuy không biết vì lý do gì, nhưng theo như những gì đã thấy ở địa cung trước đó, ngươi không thể dùng kiếm trong hộp. Hiện tại còn phải dùng thương thay kiếm, phải chăng ngươi không cách nào sử dụng kiếm?”

Bị đối phương nhìn ra mánh khóe, Lâm Nhất vẫn giữ bình tĩnh, cảm xúc không hề dao động, lại còn thản nhiên nói: “Bốn năm trước, có lẽ ngươi là rồng trong biển người. Nhưng bốn năm sau, bảng Long Vân đã sớm thay đổi. Nực cười thay, ngươi lại không hay biết gì cả!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.