Chương trước
Chương sau
Mục Trần kinh ngạc không nói nên lời, hoàn toàn choáng váng, nhát kiếm vừa rồi đã nuốt chửng tâm trí hắn ta, chỉ một nhát kiếm đã giết chết ba người khiến hắn ta vô cùng đau đầu.

Sự chấn động do bá khí và phong thái này mang lại cho hắn ta thực sự không thể diễn tả bằng lời.

Điều chết người nhất chính là nhát kiếm này lại do Lâm Nhất thi triển.



Do Lâm Nhất, người mà Mục Trần hắn ta cho rằng nhờ may mắn nên mới đánh bại Tào Chấn, có tiếng mà không có miếng, thi triển.

Một cái bạt tai lặng lẽ tát vào mặt Mục Trần, nó còn đau hơn cả một chưởng Trần Hầu đánh vào ngực.



“Xin lỗi vì đã làm hỏng kiếm của ngươi”.

Lâm Nhất nhìn chuôi kiếm trụi lủi, hơi bất đắc dĩ, thể đoạn kiếm này thật kì lạ.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể là gì, chắc là có liên quan rất lớn đến thanh kiếm bí ẩn chưa rút ra trong cơ thể hắn.

“Hả?”

Lúc này Mục Trần mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng đáp: “Chuyện nhỏ...”

Im lặng một lúc, Mục Trần mới khó khăn lên tiếng: “Vừa rồi cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ”.

Nếu là trước khi nói cảm ơn Lâm Nhất, người mà hắn ta luôn cười nhạo, hắn ta sẽ cảm thấy hơi khó xử, nhưng khi thấy Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, không hề có ý mỉa mai, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là trong lòng vẫn hơi chua xót, hắn còn nghĩ rằng hợp sức với Lâm Nhất thì có thể sẽ có cơ hội giữ mạng.

Nhưng người ta chỉ chém một nhát kiếm, chỉ một nhát kiếm đã giết ba người nhóm Trần Hầu không còn hài cốt.

Bá khí vô song và cử động nhẹ nhàng kia khiến hắn ta không thể chấp nhận được. Chẳng lẽ so sánh về thực lực, hắn ta còn không đỡ nổi một nhát kiếm của hắn ư?

Trong lòng Mục Trần lập tức hổ thẹn, lúc trước hắn ta đã khiêu khích đối phương nhiều lần.

Hoá ra đối phương vẫn luôn có khả năng dùng một chưởng đánh chết hắn ta, chỉ là hắn không thèm đếm xỉa tới hắn ta mà thôi.

“Lâm Nhất, trước khi gặp ta ngươi đã có thực lực đáng sợ vậy rồi hả?”, cuối cùng Mục Trần không cam lòng, lấy hết can đảm lên tiếng hỏi.

Nếu Lâm Nhất có được thực lực này sau khi gặp được kỳ ngộ ở Biển Trăng Khô, hắn ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn Mục Trần, trả lời đúng sự thật: “Ta cũng đã gặp được kỳ ngộ trong Biển Trăng Khô, nếu không thì không thể thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền. Có điều, kể cả lần đầu chúng ta gặp nhau, ta cũng chỉ cần ba nhát kiếm là có thể giết chết ba người này”.

“Không thể nào”.

Mục Trần lập tức phản bác, khi đó hắn ta đã từng đánh nhau với Lâm Nhất.

Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất chỉ mới có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, nói vậy có hơi khoa trương quá.

“Không tin à?”

Lâm Nhất hơi bất đắc dĩ, sợ hắn ta hỏi cặn kẽ hơn, đành phóng kiếm ý ra.

Tia sắc bén bắn ra từ trong mắt Lâm Nhất, hắn trong bộ đồ xanh tựa như một sự tồn tại tách biệt với thế giới này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.