Lâm Nhất thở dài, tìm kiếm trong thạch thất, tiếc là nơi này không có ngăn bí mật hay cấm chế nào, không có võ học thượng cổ.
Cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đám Ma cương này cũng còn xa mới bì được sự đáng sợ của Ma cương mắt xanh.
Mau chóng rời đi thôi…
Sau nửa ngày, Lâm Nhất đi đến cuối con đường, nhìn thấy ánh sáng, nương theo đó mà đi.
Phù!
Ra khỏi Địa cung, Lâm Nhất di chuyển giữa không trung, cuối cùng đáp xuống một cồn cát.
Quay đầu nhìn lại lối ra Địa cung ẩn giấu giữa đám phế tích hoang tàn đang bị gió cát phủ lấp từng chút một.
Cũng không biết Địa cung này còn có lối ra khác hay không, nếu không thì chắc là Dương Phàm và Quách Húc sẽ bị nhốt trong đó một thời gian.
Cồn cát dưới chân cũng không an toàn.
Lâm Nhất dang hai tay ra, thi triển Thất Huyền bộ, giống như ánh sáng vàng vụt lóe về phía xa.
Nửa khắc sau, Lâm Nhất tìm được vài tảng đá lớn ở một vùng hẻo lánh mà dừng chân.
Hắn thận trọng nhìn quanh một vòng, sau khi xác nhận không có người thì khẽ vỗ vào túi trữ vật.
Bình ngọc đựng Nước Huyền Âm trong túi lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Đến lúc thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền rồi”.
Tu vi của Lâm Nhất đã đủ thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền từ lâu, chỉ là nghe nói có Nước Huyền Âm nên mới không vội vàng đột phá.
Bây giờ, Nước Huyền Âm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525423/chuong-2020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.