Chương trước
Chương sau


Lập tức, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng chỉ còn lại ánh sáng của một kiếm này chém ra.

Ong! Ong! Ong! Ong!

Mũi kiếm đâm vào quyền mang, một tiếng nổ cực mạnh vang lên, tựa như tiếng nổ lốp bốp lốp bốp của tia điện, chỉ chớp mắt mà đã nổ đến hơn trăm tiếng. Nếu như quyền mang của đối phương nặng nề như núi, vậy thì kiếm của Lâm Nhất đâm ra giống như ánh trăng sáng trong bầu trời đêm ngưng tụ mà thành.

Mặc kệ núi của ngươi cao bao nhiêu, kiếm trong tay ta chỉ đâm một nhát là núi lở đá sập.

Mặc kệ ngươi là nhân tài gì của bảng Long Vân, trong từ điển của Lâm Nhất chỉ có hai chữ, không phục!

Trong tiếng nổ như sấm rền, hai người đều bật lui lại phía sau vài bước, mà sau đó lại càng tăng nhanh tốc độ lao vào nhau chém giết.

Chỉ chớp mắt, trong đại điện rộng lớn, hai bóng người mờ ảo đã đánh với nhau hơn mười chiêu. Giao tranh kịch liệt, không ai nhường ai, giữa hai người thỉnh thoảng lại đánh ra những tia lửa.

Uỳnh!

Lại sau mười chiêu nữa, giữa không trung vang lên tiếng nổ đinh tai, miếng vải trong tay Lâm Nhất đã không thể chịu nổi cường độ giao chiến thế này. Đùng một tiếng nổ tung thành hàng trăm mảnh nhỏ, kiếm ý sắc bén bao hàm trong đó làm xao động cả bầu không khí xung quanh.

Trong dư âm tương đối hoành tráng này, bóng dáng hai người như hai tia chớp bay lùi lại.

Ánh mắt giao nhau, trong đáy mắt của mỗi người đều thoáng vẻ cẩn thận và ngạc nhiên.

Trên người Quách Húc có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra đang rỉ đầy máu tươi, vạt áo màu xám đẫm máu, trông hắn ta có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng nếu nhìn kỹ thì không có vết thương nào chí mạng cả, với cảnh giới của hắn ta mà nói, chỉ có thể coi như chút vết thương ngoài da.

Tí tách!

Bàn tay phải trước đó nắm chặt miếng vải đang nhỏ máu tí tách, máu không ngừng thấm ra bên ngoài.

Vải cuối cùng cũng chỉ là vải, không thể bì được với Táng Hoa Kiếm, nhưng mà đối mặt với đối thủ cỡ này, trong tình huống Táng Hoa Kiếm chưa thăng cấp, cho dù có tế ra thì cũng không khá hơn là bao.

Ít nhất phải lôi hết nửa số át chủ bài ra mới có thể thực sự đàn áp được đối phương.

Không chỉ là cách biệt về tu vi, người này quả thực có chút khó dây dưa, trong bảng Long Vân quả nhiên không có kẻ yếu.

Trong lòng hắn ngạc nhiên và chấn động, nhưng trong lòng Quách Húc này thì lại cực kỳ rung động.

Đối phương chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, mà bản thân hắn ta đã là tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Hơn nữa, tu vi cỡ này của hắn ta còn không phải là loại mà đám tán tu kia có thể sánh kịp, hắn ta chính là nhân tài thiên kiêu của bảng Long Vân.

Cảnh giới Âm Huyền viên mãn bình thường, có mười người cùng lên một lúc cũng chưa phải là đối thủ của hắn ta.

Tiểu tử này không thể giữ lại được…

Nhưng nếu như thực sự dốc hết toàn lực, Lâm Nhất chắc chắn cũng vẫn còn giấu chiêu, ví như hạp kiếm trên lưng đối phương vẫn chưa động đến.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.