Chương trước
Chương sau
Trong quảng trường Hoả Ngục của Linh Mộc Phong, nhóm người Chương Viễn, Mục Trần của Thiên Kiếm Tông đã đến từ sớm, ngoài ra còn có ba nữ tử Liễu Vân Yên, Mục Tuyết và Mặc Linh cùng với trưởng lão Đường Du của thư viện cũng ở đây.

Một hàng người đã đến đây từ rất lâu nhưng lại không hề vội vàng khởi hành.

Cuối cùng, Mục Trần có chút mất kiên nhẫn nói: “Tên này rốt cuộc là có đến hay không, ta đã từng nghe qua trong thành U Châu này hắn có không ít kẻ thù. Lầu Huyết Vũ thậm chí còn phát lệnh truy nã với hắn, chẳng lẽ là sợ cho nên không dám đến nữa rồi”.

Mặc Linh liếc mắt nhìn người này nói bằng giọng nhàn nhạt: “Có thể sẽ không đến, nhưng tuyệt đối không phải vì sợ mà không đến”.

“Vậy sao?”, Mục Trần như cười như không nói một câu, đầy vẻ nghi ngờ.

Liễu Vân Yên bất mãn nói: “Ngươi có ý gì? Nếu không muốn đợi có thể đi trước”.

“Đến rồi”.

Đúng vào lúc Mục Trần kia còn định nói thêm gì đó thì từ phía xa có một người một ngựa đang từ từ đi tới.

Chương Viễn đánh giá Lâm Nhất một lượt, chốc lát sau tầm mắt chuyển đến trên người Huyết Long Mã, lập tức đáy mắt loé lên vẻ khác lạ.

Chuyến này đi đến Biển Trăng Khô đường xá xa xôi, mọi người đều có yêu thú tuấn mã phẩm cấp không thấp. Nhưng so với Huyết Long Mã của Lâm Nhất thì rõ ràng là không bằng, hơn nữa Huyết Long Mã này dường như có vẻ rất hung hãn.

Loại khí thế hung bạo này rất hiếm khi được nhìn thấy trên người một con ngựa.

Sau khi Lâm Nhất đến, hắn chào hỏi mọi người xong rồi mới hành lễ với tiền bối Đường Du.

Trưởng lão Đường Du khẽ gật đầu, sau đó nói: “Một lúc nữa chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát, có vài lời lão phu muốn nhắc nhở mọi người một chút”.

“Biển Trăng Khô là chiến trường thượng cổ, thường sẽ có di tích thượng cổ xuất hiện, vốn dĩ nó đã được coi như một vùng cấm địa tương đối nhiều nguy hiểm. Cho dù là kẻ mạnh cảnh giới Âm Dương cũng có không ít người phải chết trong đó. Lần này xuất hiện mộ cổ Tinh Quân, các phương ắt sẽ nghe tin mà phái người đến, chỉ e sẽ càng nguy hiểm hơn”.

Đây cũng coi như lời cũ nhắc lại, Biển Trăng Khô kia vốn dĩ nằm trong cổ vực Nam Hoa, nguy hiểm nhưng vô cùng nổi tiếng. Nếu không như vậy thì thông tin về mộ cổ mới lộ ra mà tất cả mọi người trong cổ vực Nam Hoa đều đã biết đến.

Nguy hiểm trong đó chỉ e là còn khủng khiếp hơn nhiều so với những gì mà trưởng lão Đường Du nói.

Sau khi nghe xong lời dặn dò này, tất cả mọi người lập tức xuất phát, thư viện Thiên Phủ cũng đầu tư không ít cho chuyến đi lần này. Ngoài tiền bối Đường Du vốn có thực lực cảnh giới Thiên Phách trấn thủ ra, còn có hơn mười trưởng lão cảnh giới Âm Dương của Tử Phủ, đội ngũ này coi như khá hoành tráng.

Chuyến đi đến Biển Trăng Khô ngoài sự nguy hiểm bên trong mộ cổ ra, cả trên đường đi cũng nguy hiểm không kém.

Cho nên đội hình như vậy là hoàn toàn cần thiết.

Nếu như có xảy ra xung đột với những thế lực khác, không có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách trấn thủ thì cho dù có là đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng khó tránh được phải chịu thiệt thòi.

Mộ cổ Tinh Quân không chỉ thu hút thế lực các phương còn có rất nhiều tán tu nắm được tin tức mà chạy đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.