“Mặc Linh, cô đã nói cho hắn biết cấm kị trong đó hay chưa?”
Viện trưởng tóc trắng áo trắng thu lại nụ cười thường ngày, nghiêm giọng nói.
Mặc Linh gật đầu, nàng ta không chỉ dặn dò một lần, hơn nữa chắc chắn Lâm Nhất cũng có nghe thấy.
“Ta đi xem sao…”
Ông lão tóc trắng nhíu mày, chuyện này không ổn, nếu để đại ân nhân đã cứu giúp thư viện Thiên Phủ chết ở trong đó thì quả thật không giải thích nổi.
Ông lão tóc trắng dứt lời, những người khác ở trước động phủ Thiên Dương đều không khỏi biến sắc.
Lâm Nhất nửa tháng chưa ra khỏi động phủ, bây giờ đến cả Viện trưởng đại nhân cũng không yên tâm, phải đích thân đi xem.
Lâm Nhất, lẽ nào ngươi thật sự xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ đến kết quả này, đám người Mặc Linh tỏ ra cực kỳ lo lắng.
“Ông, Lâm Nhất sẽ không sao chứ?”, Mục Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa đồng, nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt nghiêm nghị của ông lão áo trắng vẫn chưa thả lỏng, thở dài: “Không nói trước được, bán đạo thần văn đó khá đáng sợ, ngay cả Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không luyện hóa được. Nếu Lâm Nhất có ý định luyện hóa, hậu quả này ông thật sự không dám nói nhiều. Nếu không có ý định mà có thể ở trong đó nửa tháng, vậy thì tên nhóc này có lẽ đã thu hoạch được không ít. Nhưng…”
Ông ấy không nói hết nhưng mọi người đều hiểu được, rất ít người có thể ở lại trong đó hơn bảy ngày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525347/chuong-1944.html