Chương trước
Chương sau
“Tài sản của thư viện Thiên Phủ gần như đều ở đây, ta thật sự không ngờ chỉ là quan sát nửa đường Thần Văn thôi mà lại có thể may mắn nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy”, Lâm Nhất cười nói, nơi này quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt, có thể xưng là một kho báu.

Ban đầu, hắn còn chưa để tâm lắm.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã bị rung động và dần dần bị thuyết phục. Hắn có thể cảm nhận được mỗi một miếng linh văn tứ phẩm tựa như những ngôi sao trên trời kia đều ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố, không biết một khi phóng thích thì uy năng sẽ đạt đến mức độ đáng sợ nhường nào.

Với thực lực của hắn thì e là chỉ trong chớp mắt đã bị chôn vùi thành tro bụi.

“So sánh với nửa đường Thần Văn kia thì những… thứ này đều chẳng đáng là gì. Ta cũng biết ngươi không chờ đợi nổi nữa, đi thôi, nhanh chân lên nào”.

Mặc Linh lại đi về phía trước, tiếp theo đó như bước vào một thế giới khác.

Khắp nơi là đủ loại linh bảo, trên trời có linh kiếm đang bay, có chim bay thú nhảy, thậm chí trên mặt đất còn có rắn đang trườn đi, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thật ra đó đều là các loại linh bảo mạnh mẽ.

Đi tiếp thì đến một nơi có rất nhiều con rối được xếp chồng lên nhau, chúng nó đều mặc chiến giáp, trong mắt lộ rõ tia máu.

Phóng mắt nhìn, số lượng con rối bao la bất tận, hoàn toàn có thể xem như một đội quân, khiến người ta không khỏi chấn động. Mặc Linh từng nói Huyền sư tứ phẩm đủ mạnh có thể khống chế cả trăm con rối, dễ dàng nghiền ép võ giả cùng cấp.

Có điều, với Huyền sư bực này thì muốn chế tác ra số lượng con rối tương ứng cũng là điều vô cùng khó khăn.

Cuối cùng, Mặc Linh dừng lại ở một nơi tương đối trống trải.

Ở cái nơi mà mặt đất chất chồng đủ thứ như thế này thì tìm được một khu vực trống trải quả thật rất hiếm.

“Thần Văn ở đây”, Mặc Linh khẽ nói.

“Ở đâu?”

Lâm Nhất nhìn khắp một lượt nhưng vẫn không phát hiện có gì khác thường, đừng nói là Thần Văn, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

“Đừng vội!”, Mặc Linh mỉm cười rồi lấy ra một miếng ngọc giản, sau đó rót hồn lực vào bên trong.

Ầm ầm!

Một khắc sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, kế đó, trước mặt Lâm Nhất xuất hiện một khe nứt. Trong khe nứt ào ào tuôn ra hào quang chói mắt, chiếu sáng cả một khoảng không gian rộng lớn.

Hào quang sáng chói khiến Lâm Nhất phải dùng tay che mắt, cẩn thận quan sát.

Không bao lâu sau, mặt đất đã hoàn toàn tách ra, một bậc thang xuất hiện ngay dưới chân hai người. Phía cuối bậc thang là một cung điện, bên trong có một cái tế đàn.

Trong tế đàn có lửa cháy hừng hực, và giữa ngọn lửa nóng bỏng kia có treo một tấm da thú cổ xưa.

Hào quang chói mắt kia được phát ra từ những đường vân trên da thú, uy áp cổ kính mà tang thương lập tức đánh úp lại, khiến người ta run rẩy không thôi.

“Không sai được…”

Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, trong mắt hắn lóe lên vô số tia sáng. Cảm giác này hoàn toàn giống với uy áp đến từ người áo xanh cầm kiếm phá tranh mà ra kia.

Dõi mắt nhìn tấm da thú trong ngọn lửa ở tế đàn dưới mặt đất, tim Lâm Nhất đập thình thịch, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh.

Lực lượng từ bên trong Thần Văn lẳng lặng lan tỏa khắp khoảng không gian xung quanh, kéo theo đó, hồn ấn trong Huyền cung của Lâm Nhất cũng bắt đầu rung lắc và hấp thu toàn bộ khí tức phát ra từ Thần Văn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.