Chương trước
Chương sau
Chỉ mới hơn mười chiêu, Lâm Nhất đã cảm thấy dần dần mất sức, hắn phát hiện đối phương đã thăng lên cảnh giới Dương Huyền đại thành được một thời gian, tu vi vững chắc. Chỉ cần một ý niệm, chân nguyên mênh mông và hùng hậu kia sẽ không ngừng dâng trào như núi lửa.

Nếu không nhờ hắn luyện hoá đan Càn Khôn Bích Vân, cô đọng chân nguyên thêm một lần và có được bí thuật Một Thoáng Phồn Hoa có thể lệnh cho hoa nở này.

Có lẽ chưa tới ba chiêu, hắn đã bị đánh bại.

Lúc này khi vùng Tử Phủ nở rộ, hoa Tử Diên đang chậm rãi nghịch đảo, dưới sự hỗ trợ của kiếm ý, uy thế từ một nhát kiếm của hắn có thể tạm thời chống lại cảnh giới Dương Huyền đại thành.

Nhưng trạng thái này không thể tiếp tục nữa.

Chân nguyên của đối phương hùng hậu, mênh mông vô tận, nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ép đến chết.

“Dao động rồi à? Nếu cảm thấy sợ hãi thì mau nhận thua đi, nếu không thanh đao của ta sẽ không nhẹ tay đâu”.

Dường như nhận ra sự dao động trong lòng Lâm Nhất, vẻ tàn nhẫn chợt thoáng qua trong mắt Tào Chấn. Trong tiếng quát lạnh, đao quang không ngừng đánh ra như điện.

Đao thế cuốn theo biển mây vô biên, đao mang xuyên qua không trung phát ra tiếng rít chói tai, thanh đao trong tay Tào Chấn vung ra, uy thế như nghìn quân đi qua núi kêu biển gầm quanh quẩn khắp nơi, chấn động điếc cả tai.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Đao mang nổ tung như sấm sét, trong cơn cuồng phong, đoá hoa Tử Diên trên đầu Lâm Nhất loáng thoáng xuất hiện những vết nứt.

Rất nhiều cao thủ đứng xem đều khẽ biến sắc, nhìn ra một chút manh mối.

“Tào Chấn thật đáng sợ, không ngờ kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất đứng trước Tuyệt Vân Đao của hắn ta cũng không giành được ưu thế”.

“Đợi lát nữa đoá hoa Tử Diên được biến hoá từ mây trên đầu Lâm Nhất vỡ vụn, có lẽ hắn cách thua trận cũng không xa”.

“Tuyệt Vân Đao... Nói ra cũng có chút bí ẩn, hai chữ Tuyệt Vân này khá kì diệu, chắc là trời khắc Lâm Nhất không thành công nên vân tuyệt diệt Lâm Nhất mới đến!”

Tình thế trên sân đang dần nghiêng về phía Tào Chấn. Một lát sau, ngay cả người không giỏi phân biệt cũng có thể nhìn ra tình hình của Lâm Nhất rất tệ.

Chỉ có Tào Chấn trên sân mới thầm cảm thấy bực bội, Lâm Nhất đã thi triển Tử Diên Kiếm Quyết đến cực hạn, kiếm như vũ bão, tựa sóng lớn ngút trời, thể hiện sức mạnh mà một người kiếm khách có thể phát huy đến mức cao nhất.

Dù đang chiếm ưu thế, hắn ta cũng hơi kiêng dè, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một khi bất cẩn thì có thể sẽ bị kiếm thế của đối phương làm bị thương, và nếu như bị thương thì sẽ không chỉ đơn giản là bị thương nhẹ.

Kiếm quang sắc bén kia có thể xoay chuyển cục diện cuộc chiến bất cứ lúc nào.

“Lại nữa!”

Vẻ tức giận lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Tào Chấn, cuối cùng hắn ta mất kiên nhẫn, quát lớn một tiếng, đao mang đầy trời đột nhiên ngưng tụ thành một con mãng xà hàn băng, nó há miệng lớn ra, những chiếc răng nanh đầy máu toả khí lạnh vô tận cắn xuống.

Con mãng xà hàn băng kia trông dữ tợn và đáng sợ, cơ thể to lớn gần như chắn ngang một nửa hội trường. Nhát đao kia bổ xuống như một con mãnh thú thượng cổ lại xuất hiện.

“Không xong!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.