Chương trước
Chương sau
Trong mắt Hoàng Nham lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo, tên Lâm Nhất ngông cuồng này quả thật đã khiến hắn ta dâng lên sát ý mờ nhạt.

Chỉ một kẻ vô dụng đến từ đế quốc Đại Tần mà cũng dám khinh thường mình như vậy, không biết sống chết!

Ầm!

Lời còn chưa nói xong, trong mắt Hoàng Nham đã bùng lên tia sáng lạnh lẽo, bước ra một bước. Trong nháy mắt, tiếng xé gió đột nhiên vang lên, hầu như chỉ chớp lóe đã đến trước mặt Lâm Nhất. Sau đó, năm ngón tay hắn ta nắm chặt lại ngay giữa trời, chân nguyên mênh mông bỗng chốc bùng phát.

“Huyền Dương Toái Tâm Chưởng!”

Chân nguyên dồi dào không ngừng sôi trào, dường như đã bốc cháy, uy áp đáng sợ của cảnh giới Dương Huyền giống như một ngọn núi lửa phun trào. Chân nguyên hùng hậu ánh vàng bùng lên, mang theo thanh thế đáng sợ, đánh thẳng một chưởng vào ngực Lâm Nhất.

Mọi người đều hít sâu một hơi, không thể không nói Hoàng Nham đến từ Huyền Dương Điện kia quả là đáng sợ. Sức mạnh của một chưởng này e là nhiều trưởng lão cảnh giới Dương Huyền đại thành của thư viện Thiên Phủ cũng thất bại thảm hại, không dám cậy mạnh chống đỡ.

Ầm!

Gần như chỉ trong nháy mắt, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ, một chưởng đó đã in vào ngực Lâm Nhất.

Ầm ầm!

Mặt đất lập tức vang tiếng ầm ầm, rung chuyển kịch liệt, dư âm lan ra, cuốn bụi bặm bay khắp trời, bao trùm lấy Lâm Nhất.

Bên ngoài lớp bụi, Hoàng Nham chắp tay đứng đó, khóe miệng cong lên nụ cười dữ tợn.

Hắn ta biết rõ uy lực của một chưởng này đáng sợ thế nào, với tu vi của Lâm Nhất mà chống đỡ chưởng này, miễn cưỡng không chết cũng quỵ dưới đất không đứng lên được, bị thương nặng tại chỗ.

“Cũng không soi gương xem lại mình đi, dám ngông cuồng trước mặt ta, không biết sống chết”.

Theo tiếng nói lạnh lùng, khí thế rét lạnh dâng lên trên mặt Hoàng Nham, sự âm u lạnh lẽo ấy khiến người nhìn cảm thấy khiếp đảm.

“Hả?”

Nhưng ngay lúc đó, khi bụi bặm tan đi, mọi người kinh ngạc phát hiện, Lâm Nhất dường như chỉ lùi lại ba bước nhỏ trước mặt Hoàng Nham mà thôi.

Hoàng Nham chăm chú nhìn lại, chỉ thấy sau khi bụi bặm tan đi, thiếu niên áo xanh khoác trên mình chiến giáp cổ xưa, trên chiến giáp có in hình Long Tượng thượng cổ. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, hắn ta có thể nhìn thấy có bao nhiêu vết nứt trên chiến giáp Long Tượng, nhưng thiếu niên đó lại có vẻ không hề bị thương.

Chuyện… chuyện này sao có thể!

Hoàng Nham vô cùng kinh ngạc, một chưởng vừa rồi hắn ta đã dùng tám thành công lực, đối phương chắc chắn không thể không nhìn ra được chút thương tích nào.

Nhưng bây giờ, mọi thứ lại chân thực xuất hiện trước mắt hắn ta, không hề giả.

Răng rắc!

Chiến giáp Long Tượng trên người Lâm Nhất nứt ra, hắn bình tĩnh nói: “Đến lượt ta rồi chứ?”

Hoàng Nham sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, phẫn nộ nói: “Tên nhóc nhà ngươi da cũng dày thật, nhưng nếu ngươi không dùng hết mười thành thực lực, e là ta sẽ không lùi lại nửa bước”.

“Thế sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.