Chương trước
Chương sau
Trước Ngự Thư Đường, một giọng nói trong trẻo vang lên, là Mục Tuyết đang vẫy tay.

Có thể nhìn ra quan hệ của ba cô gái này không tồi, chỉ là Mục Tuyết không xem trọng Lâm Nhất cho lắm, gạt hắn sang một bên.

“Vân Yên, lâu quá không gặp”.

Đúng lúc đó, một thanh niên tuấn tú khí độ bất phàm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Liễu Vân Yên, chậm rãi đi tới.

Bên cạnh hắn ta còn có một người quen cũ của Lâm Nhất, Mai Tử Viêm!

Đối mặt với sự nhiệt tình của thanh niên đó, trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia sáng kỳ dị, vẻ mặt hơi biến đổi, chỉ bình thản ứng phó một lúc.

Trong mắt Mặc Linh hiện lên ý cười bình tĩnh, nhìn về phía Mục Tuyết nói: “Nhóc con, chắc muội biết tiếp viện bên ngoài mà ta đề cử là Lâm Nhất”.

Dứt lời, nụ cười trên mặt thanh niên bên cạnh Mai Tử Viêm lập tức nhạt đi, tỏ vẻ rất kỳ quái.

“Hoàng Nham là sư huynh của Mai Tử Viêm, nhân tài nội môn được mời từ Huyền Dương Điện tới, ta cũng rất xem trọng hắn ta”.

Mục Tuyết không dám nhìn sắc mặt của Mặc Linh, nhỏ giọng nói. Chỉ là khi nói đến ba chữ Huyền Dương Điện, nàng ta lại liếc sang Lâm Nhất.

Huyền Dương Điện, bá chủ lớn nhất thành U Châu, trên khắp cổ vực Nam Hoa cũng có tiếng tăm lừng lẫy, nội tình sâu không thua kém gì Thiên Kiếm Tông.

Lâm Nhất hiểu rõ ý của Mục Tuyết, hắn không nói mà chỉ cười nhạt trong lòng.

Cô nàng này sớm biết Mai Tử Viêm đã mời nhân tài của thế lực cấp bá chủ đến nên mới xem thường hắn, tìm mọi cách để hắn chủ động nhường vị trí, trải đường cho Hoàng Nham.

Mai Tử Viêm đắc ý cười nói: “Trong Huyền Dương Điện, đệ tử nội môn chưa tới hai mươi tuổi đã có tu vi cảnh giới Dương Huyền không tính là nhiều, song cũng không ít. Nhưng phải đồng thời thỏa mãn điều kiện hà khắc của Huyền sư tam phẩm thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó, người chịu chiến đấu vì thư viện Thiên Phủ chúng ta lại càng ít, chỉ có mỗi mình Hoàng Nham huynh”.

“Chưa đạt đến cảnh giới Dương Huyền mà muốn đến đây tiếp viện, đúng là nực cười”.

Mai Tử Viêm vừa nói xong lại có một giọng nói chói tai vang lên, chính là Hoàng Nham. Hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

Cảnh giới Dương Huyền còn chưa đạt đến mà cũng dám đến đây tiếp viện?

Lời chất vấn chói tai đầy khinh thường của nhân tài đến từ Huyền Dương Điện lập tức khiến bầu không khí ở đây lắng đọng.

Trong mắt Liễu Vân Yên lập tức lóe lên vẻ tức giận, định nói gì đó nhưng lại bị Mặc Linh lặng lẽ ngăn lại, tỏ ý nàng ta tạm thời đừng kích động.

Trước Ngự Thư Đường, không ít đệ tử nhìn về phía Lâm Nhất sau khi nghe thấy lời nói đó. Ánh mắt bọn họ đều hiện vẻ tiếc nuối, nhưng không có ý xem thường Lâm Nhất.

Bọn họ ở thư viện Thiên Phủ, từ lâu đã được chứng kiến phong thái của Lâm Nhất, công tử Táng Hoa chắc chắn không yếu!

Nhưng so với Hoàng Nham thì lại có chút thua kém.

Hai chữ có chút còn là do bọn họ có thiện cảm với Lâm Nhất nên mới đánh giá như vậy, nếu thật sự so sánh thì giữa hai người có lẽ có khoảng cách rất lớn.

Bàn về tu vi, một người cảnh giới Âm Huyền viên mãn, một người cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, không thể so sánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.