Chương trước
Chương sau
Hắn lấy một viên đan dược ra đặt trên lòng bàn tay, nghiêm túc há miệng nuốt nó vào.

Ầm!

Đan Huyền Âm vừa vào miệng đã tan, dược lực hoá thành ánh sáng xanh dao động trong cơ thể. Cùng lúc đó, Tụ Linh trận và Tử Diên Kiếm Quyết lặng lẽ thi triển, lực lượng Huyền Âm màu xanh và Tử Diên kiếm kình màu bạc va chạm nhau phát ra tiếng “roẹt roẹt”.

Lâm Nhất có thể cảm nhận được rõ khi hai thứ này dao động và dung hợp với nhau, chân nguyên dần dần mạnh lên.

Khi dung hợp sâu hơn, Tử Diên kiếm kình màu bạc toả ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn bắn ra ngoài cơ thể. Lâm Nhất ngồi khoanh chân, toàn thân được bao phủ bởi hai ánh sáng xanh và bạc, quần áo bay phất phới, mái tóc dài tung bay theo gió.

Chân nguyên chạy dọc theo kinh mạch đi khắp cơ thể, hắn có thể cảm nhận được kinh mạch đang dần mở rộng.

Cảm giác này rất khó chịu, toàn thân căng phồng đau đớn khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi.

Nét mặt Lâm Nhất không hề thay đổi, cắn răng không rên thành tiếng. Cùng với cơn đau nhức kịch liệt này, khi Tử Diên kiếm kình vận chuyển, tu vi của hắn điên cuồng tăng tiến với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Tốc độ tu hành đã lâu không thể nghiệm lại xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.

Đan Huyền Âm quả nhiên không tầm thường!

Lâm Nhất thầm mừng rỡ, cố chịu đựng cơn đau, há miệng nuốt thêm vài viên đan Huyền Âm.

Ầm ầm!

Bốn viên đan Huyền Âm luyện hoá cùng một lúc, hai lực lượng khác nhau dao động nơi kinh mạch trong cơ thể như con sông lớn nổi giận. Những tiếng nổ lớn liên tục vang lên trong cơ thể, hai ánh sáng xanh và bạc bao phủ Lâm Nhất, khí thế tăng vọt.

Đây là một tốc độ tu hành đáng kinh ngạc, nếu Mai Tử Viêm có ở đây thì chắc chắn sẽ hối hận xanh cả ruột.

Người thường đâu dám điên cuồng như vậy, luyện hoá một viên đan Huyền Âm còn phải cẩn thận từng li từng tí, không dám làm bậy. Nhưng Lâm Nhất lại luyện hoá bốn viên đan Huyền Âm cùng một lúc, thoạt nhìn có vẻ vẫn chưa đạt tới giới hạn.

Nếu thật sự luyện hoá với tốc độ này, có lẽ không cần tới năm ngày là đã có thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành.

Phải biết rằng hắn mới đến thư viện Thiên Phủ được nửa tháng, trước nửa tháng này hắn mới đột phá Tử Phủ.

Sau nửa tháng lại đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành.

Bây giờ Lâm Nhất như đang học bù một cách điên cuồng, bù lại tất cả kiến thức đã mất trong cơn đau mà người thường khó có thể chịu đựng bằng tốc độ nhanh nhất.

Người ngoài không thể hiểu được sự kiêu ngạo trong lòng thiếu niên.

Nếu không phải xuất thân từ Đại Tần thì sao tu vi của hắn có thể yếu như vậy được? Không phải do Lâm Nhất hắn không bằng người khác, chẳng qua là rồng mắc kẹt ở vũng nước cạn, không thể duỗi thân mà thôi.

Một khi tiềm long xuống vực, ắt sẽ bay lên tận mây!

Đâu thể cho phép con mèo con chó thích thì bắt nạt, Dương Hùng ỷ vào tu vi của mình nên mới dám bắt nạt hắn.

Lâm Nhất hắn tiếp cận ai đâu đến lượt người ngoài quan tâm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.