Chương trước
Chương sau
Đợi Lâm Nhất ngồi xuống, Mặc Linh mới buông chung trà trong tay, vẫy tay.

Lông vũ màu bạc rơi xuống bàn tay trắng nõn như ngọc, nàng ta xoay nhẹ tay một cái, nó liền tách ra, hóa thành một cây quạt xếp rỗng màu bạc, trông có hơi kỳ diệu.

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn quạt xếp trong tay đối phương và nói: “Đây là gì?”

“Một món bảo khí thượng phẩm mà thôi, tuy nhiên, đối với Huyền sư thì chúng ta thích gọi chúng là linh bảo hơn. Chỉ có Huyền sư mới có thể phát huy được uy lực của linh bảo, rất nhiều võ giả gọi là bí bảo. Thế nhưng, trong giới Huyền sư, không có gì là bí mật cả, chỉ đơn thuần là linh bảo mà thôi”.

Mặc Linh đong đưa quạt xếp, khẽ nói.

Có thể dễ dàng điều khiển bảo khí thượng phẩm như vậy… đây cũng là thực lực của thiên kiêu trên bảng Long Vân sao?

Lâm Nhất lộ vẻ nghiêm túc, không dám làm càn.

Có được món bí bảo này, nếu muốn giết hắn, Mặc Linh chỉ cần một ý niệm là có thể dễ dàng làm được.

Đã thế, rốt cuộc trong hồ lô của nàng ta đang bán thứ gì?

Trên đài cao, hai người ngồi đối diện nhau.

Lâm Nhất hoàn toàn không đoán được tâm tư của đối phương, hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Thứ này có thể cho ta mượn không?”

“Cái này à? Tất nhiên là được”.

Mặc Linh khá hào phóng, nhẹ nhàng đưa chiếc quạt xếp bằng sắt bạc mỏng như cánh ve trong tay qua.

Lâm Nhất cầm trong tay, quả nhiên nặng hơn nhiều so với dự kiến, nhìn nhẹ như sợi lông nhưng thực chất lại nặng như sắt đen.

Chiếc quạt xếp này có tổng cộng ba mươi sáu nếp gấp, mỗi nếp gấp đều được trang trí hoa văn giống nhau, sau khi bung thì hoa văn dàn ra, thoạt nhìn đơn giản nhưng lại có một vẻ đẹp cầu kì và trang nhã khác biệt.

Ít nhất là khi nó ở trong tay Mặc Linh vẫn rất có khí chất.

Một tia chân nguyên lặng lẽ thăm dò vào chiếc quạt, nó tựa bùn đổ ra biển, loáng thoáng có thể cảm nhận được chiếc quạt này ẩn chứa một năng lượng khủng khiếp.

Nếu có thể phát huy hết uy lực của nó thì chắc sẽ có thể đánh cho cao thủ cảnh giới Âm Dương bị thương nặng.

E rằng loại linh bảo này có thể so sánh với bảo khí siêu phẩm, tuyệt đối không phải bảo khí thượng phẩm đơn giản như đối phương đã nói.

Một món bảo khí siêu phẩm mà đối phương lại điều khiển thành thạo, thật kì lạ.

Chiến kỳ Xích Diễm của hắn cũng được coi là tốt nhất trong số các loại huyền khí trung phẩm, nhưng Lâm Nhất cũng chỉ có thể điều khiển tạm ổn, chưa đến mức thuần thục như đối phương.

“Lạ thật”.

Lâm Nhất đưa chiếc quạt sắt bạc này cho đối phương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Ngươi đang thắc mắc tại sao ta có thể điều khiển thứ này thuần thục như thế chỉ với tu vi cảnh giới Âm Huyền đại thành đúng không? Ta sẽ trả lời luôn, bảo khí chia thành bảo binh và bí bảo, bảo binh là binh khí mà võ giả các ngươi sử dụng, còn bí bảo là linh bảo mà Huyền sư sử dụng”.

Mặc Linh nghịch chiếc quạt xếp trong tay: “Đối với võ giả, việc điều khiển bảo binh đương nhiên không có chút trở ngại. Linh bảo thì khá xa lạ, vì rất khó phát huy uy lực nên được gọi là bí bảo, nhưng thật ra cả hai đều là bảo khí, khác biệt ở chỗ phân loại thôi”.

Bí bảo chính là linh bảo?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.