Chương trước
Chương sau


“Lâm Nhất đúng là gan to bằng trời, đệ tử của U Vân lão quỷ mà cũng dám giết ư? Hắn không sợ chết sao?”

Phan Nhạc cắn răng nghiến lợi nói với vẻ mặt tức tối.

Lãnh Dật là do hắn mời đến hỗ trợ, giờ hắn ta lại chết ở bên ngoài tông môn, U Vân lão quỷ chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.

“Phan huynh, với tính tình bênh vực người mình của U Vân lão quỷ, dù Lâm Nhất có giết Lãnh Dật hay không, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn đúng không?”

Hàn Phi liên tục cười khẩy trong lòng, Phan Nhạc nói mà không biết ngượng, không suy nghĩ xem U Vân lão quỷ là ai.

Nếu hắn ta là Lâm Nhất thì cũng sẽ không bỏ qua cho Lãnh Dật.

Phan Nhạc ngẩng đầu lên: “Ngươi đã chịu thiệt lớn như vậy trong tay tiểu tử đó mà có thể nuốt trôi cục tức này à?”

Hàn Phi nhìn Lâm Nhất, thờ ơ đáp: “Giờ ta đã hiểu tại sao người của lầu Tàn Kiếm không nhúng tay vào vũng nước đục lần này. Đường đường là đệ tử của thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ mà lại hành động như tán tu, thật bẽ mặt biết bao. Lúc này còn bị người ta cướp ngược lại, dù không nuốt trôi cục tức này thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn định nhờ tông môn ra mặt giúp mình à?”

Một chuyện nhục nhã như vậy, đừng nói đến việc nhờ tông môn ra mặt giúp đỡ, có thể không bị tông môn trừng phạt đã may mắn lắm rồi.

“Tốt nhất huynh nên tìm cách ăn nói với U Vân lão quỷ đi, một khi lão già này nổi điên thì chẳng nể nang ai đâu...”

Hàn Phi không thèm đếm xỉa tới Phan Nhạc nữa, nhanh chóng dẫn các đệ tử phủ Tam Tuyệt rời đi.

“Khốn kiếp!”

Phan Nhạc tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng trong lòng lại không biết làm thế nào.

Trộm gà không xong còn mất nắm gạo, còn bị ép quỳ xuống xin tha, nhưng có thể làm gì đây?

Nếu như cho hắn ta thêm một cơ hội, hắn ta nhất định sẽ không động tới Lâm Nhất.

...

Trên con sông mênh mông vô bờ, sóng đánh dữ dội, từng con sóng lớn ập đến.

Lúc này trên mặt sông Nộ Long đang có một chiếc thuyền lớn di chuyển một cách vững vàng.

Dù cho sóng to gió lớn đáng sợ cỡ nào, âm thanh sóng đánh đinh tai nhức óc ra sao, chiếc thuyền treo cờ xí của thư viện Thiên Phủ này vẫn vững vàng như núi, không hề chao đảo.

Sông Nộ Long quả nhiên danh bất hư truyền.

Lâm Nhất đứng trên mũi thuyền, ở trước mặt là hơi nước mù mịt, con sông uốn lượn quanh co, bừng bừng khí thế, dài đằng đẵng kia như một con giao long nấp trong sương mù.

Đã bốn ngày kể từ khi họ rời sơn mạch Huyết Cốt, xuất phát đến thành U Châu.

Lâm Nhất đã bế quan củng cố tu vi suốt bốn ngày qua. Sau khi thăng cấp lên Tử Phủ dựa vào hơn một nghìn viên linh ngọc tam phẩm cướp được kia, tu vi của hắn dần ổn định ở cảnh giới Âm Huyền tiểu thành, đoá hoa Tử Diên trong Tử Phủ có chút tiến bộ, từ bảy mươi hai cánh hoa tăng lên đến bảy mươi ba cánh hoa.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.