Chương trước
Chương sau
Các đệ tử của thư viện Thiên Phủ lập tức đề cao cảnh giác.

Liễu Vân Yên bình tĩnh kéo Bạch Vân ra sau, rồi nhìn về phía ba người kia và nói: “Có ý gì?”

Diệp Thương Minh nhếch môi cười, lạnh lùng nói: “Không có ý gì, Lâm Nhất – người của thư viện Thiên Phủ hại chúng ta không lấy được kim liên Tử Hỏa. Món nợ này đương nhiên phải tính toán cho thật kỹ!”

“Từ khi nào phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ liên hợp với tán tu vậy?”

Sắc mặt Liễu Vân Yên sầm xuống, lạnh giọng đáp.

Sắc mặt Hàn Phi không đổi, đáp lại với thái độ thản nhiên: "Liễu Vân Yên, cô bớt nói nhảm đi, chúng ta chưa bao giờ chịu tổn thất nặng nề như vậy. Để lại túi trữ vật của tất cả các ngươi cho bổn công tử, nếu không, hôm nay, ai cũng đừng hòng thoát!”

“Mơ đi!”

Liễu Vân Yên không hề thỏa hiệp, sát ý trên người từ từ lan ra.

“Liễu Vân Yên, ta khuyên cô vẫn nên thức thời thì tốt hơn. Cô nên xem xét kỹ tình huống hiện tại trước rồi hãy quyết định nên làm gì cũng không muộn đâu”.

Phan Nhạc cười nhưng không cười nói.

Người của thư viện Thiên Phủ vội vàng nhìn quanh một lượt, trong rừng, có vô số cặp mắt đỏ như máu đang chăm chú dõi theo bọn họ.

“Chuột Long Nham!”

“Lại là chuột Long Nham!”

“Đáng chết, quả nhiên đám yêu thú phục kích chúng ta hôm đó là do lầu Huyết Vũ giở trò quỷ!”

Phút chốc, các đệ tử của thư viện Thiên Phủ biến sắc.

“Sư tỷ, liều mạng với bọn họ, đám người này đúng là khinh người quá đáng mà!”

Nhìn thấy chuột Long Nham ẩn mình trong khu rừng, ánh mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia khác thường.

Đáng chết!

Lại là trò này, người của lầu Huyết Vũ đúng là âm hồn bất tán mà.

Phan Nhạc cười khẩy, nói: “Liễu Vân Yên, cô hiểu rõ rồi chứ, nếu cứ khư khư cố chấp, chắc chắn tất cả các người sẽ phải nằm lại đây, và cũng sẽ không có bất kỳ ai biết được chuyện này”.

Ánh mắt Diệp Thương Minh lộ rõ sự háo hức, hắn ta cau mày nói: “Đừng lãng phí thờ gian, kiên nhẫn của ta có hạn”.

BOANG…!

Cùng với những tràng âm thanh vang dội, đệ tử của lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt lập tức rút ra binh khí, ngạo nghễ tiến về phía trước.

Gào gào gào!

Yêu thú ẩn mình sâu trong rừng cũng phát ra âm thanh gào thét giận dữ, tình hình bỗng chốc trở nên cực kỳ hung hiểm

Không thể không nói, đám người này đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng và kín kẽ. Dù người của thư viện Thiên Phủ có dốc hết sức phản kháng thì e là cũng không có bao nhiêu tác dụng.

“Nếu là sai lầm của Lâm mỗ thì cớ gì lại đi làm khó người khác? Tìm công tử Táng Hoa ta chẳng phải tiện hơn sao?”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.

Phan Nhạc, Diệp Thương Minh cùng Hàn Phi tỏ vẻ kinh ngạc, vội quay đầu nhìn thì thấy một thiếu niên áo xanh cưỡi trên lưng một con yêu thú tuấn mã màu đỏ như máu, từ từ tiến đến gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.