Chương trước
Chương sau
Tự nhiên hoá thành tro bụi ngay trước mắt tất cả mọi người, quả thực khiến người ta không thể ngờ được.

Nhưng trong đáy mắt của một số người cũng loé lên vẻ khác lạ, như thể bọn họ đã nghĩ đến cái gì đó chỉ là đều không nói thẳng ra mà thôi.

Tẩu hoả nhập ma!

Không hề nghi ngờ, trong đầu những người có lòng nghi ngờ kia đều nảy ra bốn chữ tẩu hoả nhập ma.

Hắn ta vọng tưởng tu luyện công pháp Địa cấp đã là đại kỵ, trong lúc chiến đấu với Lâm Nhất trên chiến đài.

Đã có rất nhiều người nhìn ra được chút manh mối, trên mặt hắn ta thỉnh thoảng vẫn luôn có hoa văn hình ngọn lửa nổi lên, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ, rõ ràng đó chính là hiện tượng không thể khống chế được Chân nguyên Huyền Dương.

Sau khi thua trận đã giống như dầu cạn đèn tắt rồi.

Cho dù là người bình thường thì lúc này cũng không nên chiến đấu nữa, nhưng Tần Vũ này lại vẫn ép mình ra tay.

Từng bước đẩy bản thân mình đến bên bờ vực diệt vong.

Trong cái chết của hắn ta, ngoài việc tự trách bản thân ra thì chẳng trách được bất cứ ai khác.

Nhưng rất rõ ràng là có người lại không nghĩ như vậy.

“Lâm Nhất! Ngươi thật to gan, cuộc thi đấu đã kết thúc rồi mà ngươi còn dám ra tay giết chết con trai ta, ngươi không coi bản vương ra gì có phải không?”

Tần vương nhìn đám tro tàn sau đó hướng mắt về phía Lâm Nhất nổi giận tím mặt.

Sát ý trên người ông ta tràn ra ào ạt, khí tức đáng sợ khiến tất cả mọi người có mặt phải run sợ.

Đây là, đây là cơn giận của người thuộc cảnh giới Thiên Phách!

Tần vương nổi giận làm tất cả mọi người đều kinh sợ!

Mọi người vốn dĩ đều cho rằng sau khi Lâm Nhất dành vị trí đầu bảng thì Long Môn tranh tài cũng đã đi đến hồi kết, nhưng ai mà ngờ được sự việc lại diễn biến thành ra thế này.

Tần Vũ tẩu hoả nhập ma mà chết, Tần vương lại tính sổ món nợ này lên đầu Lâm Nhất.

Đầu tiên là chấp sự của Huyền Dương Điện, sau lại đến Tần vương là kẻ mạnh thuộc cảnh giới Thiên Phách, mọi người của Lăng Tiêu Kiếm Các bỗng cảm thấy áp lực cực lớn.

Nhất là Lâm Nhất, một thân sát ý của Tần vương cùng ánh mắt của ông ta đang ghim chặt lên người hắn.

Dường như, chỉ một giây sau là sẽ ra tay giết người.

“Thằng nhóc nhà ngươi thực là độc ác, hạng nhất đã nằm trong tay rồi còn muốn giết người?”

Kỷ Vân chấp sự của Huyền Dương Điện nhìn Tần Vũ đã biến thành đám tro tàn thì gương mặt lập tức đen lại.

Ông ta được Tông môn phái đến Đại Tần chính là đảm nhận trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Tần Vũ.

Nhưng đối phương lại chết đến mức chẳng còn cả bã, việc này bảo ông ta làm sao quay về giải thích cho Tông môn được đây”.

“Tần vương, cái chết của đại hoàng tử e là không có liên quan gì nhiều đến Lâm Nhất. Chỉ cần là người có chút đầu óc đều có thể nhìn ra được, Tần Vũ này chết do tẩu hoả nhập ma, cớ gì lại trách tội lên đầu Lâm Nhất?”

Vẻ mặt Lạc Phong nghiêm nghị, mặc dù áp lực cực lớn nhưng ông vẫn cố gắng nói lý với bọn họ.

“Ngươi muốn nói là bản vương không có đầu óc?”

Mặt Tần vương lạnh băng, lạnh giọng cười nói.

“Không dám. Nhưng chuyện gì cũng phải nói lý lẽ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.