Chương trước
Chương sau
Lạc Dư Hàng thoáng dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Với thứ kiếm thuật tầm thường của ngươi thì có đến Long Môn tranh tài cũng chỉ thua thảm hơn thôi. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi, nếu không, e là thể diện của Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ thật sự bị mất sạch”.

Hắn ta xoay người ngồi xuống, cầm chung trà lên, thong thả nói: “Đi xuống đi, ta không nhắm vào một mình ngươi. Ta đang nói tất cả đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các bên dưới đấy, các người cũng chỉ đến thế. Nếu không biết đổi mới, mà cứ luôn luôn bảo thủ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị người ta đánh thành phế vật. Đương nhiên, bây giờ cũng không khá hơn là bao so với phế vật”.

“Hiện tại, Lăng Tiêu Kiếm Các còn có vài người chống đỡ, nhưng nếu cứ như vậy, e là sớm muộn gì các ngươi cũng phải chắp tay nhường lại danh xưng Kiếm Tông đệ nhất Đại Tần”.

Dưới đài lập tức bùng nổ.

Tuy lúc trước Lạc Dư Hàng vẫn luôn nói kiểu trong bông có kim, nhưng chỉ hơi khó nghe chút mà thôi. Giờ thì hắn ta chẳng thèm che giấu nữa, cứ thế nói toạc ra tất cả đệ tử dưới đài đều là phế vật.

“Lời này của các hạ có hơi quá đáng rồi!”

Trần Huyền Quân bị dạy dỗ một trận, mặt đỏ đến mang tai, tuy cảm thấy lời của đối phương có chút vấn đề, nhưng do bản thân là bại tướng dưới tay người ta nên cũng khó mà phản bác được.

Lạc Dư Hàng đặt chung trà xuống, cười nhạo: “Đã luận kiếm thì đương nhiên phải nói thẳng nói thật. Kiếm khách chúng ta dùng kiếm luận đạo, tất phải thẳng thắn như kiếm, không được kiêng nể, e dè. Sao có thể nói là quá đáng được? Nếu ai cảm thấy quá đáng thì cứ lên đài chiến một trận là được!”

Chúng đệ tử dưới đài đùng đùng nổi giận, sắc mặt cả bọn trông vô cùng uất ức, nhưng không ai dám lên tiếng, bầu không khí dần trở nên yên lặng.

Lên đài luận kiếm ư?

Kết cục của Trần Huyền Quân bày ra đó, bất kể là ai muốn lên đài thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

Bên cạnh Hân Nghiên, Lâm Nhất thầm thở dài, Long Môn tranh tài sắp đến, quả nhiên là quần ma loạn vũ, thứ yêu ma quỷ quái gì cũng hiện thân.

Một khắc sau, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén, rồi bỗng nhiên, hắn đứng bật dậy: “Lâm mỗ bất tài, muốn được lĩnh giáo các hạ một phen”.

“Lâm mỗ bất tài, muốn được lĩnh giáo các hạ một phen”.

Giọng Lâm Nhất không lớn, nhưng trên quảng trường Tiêu Vân yên tĩnh thì những lời này của hắn lại rất vang dội.

Gần như ngay lập tức, cả ngàn ánh mắt trên quảng trường đều đổ dồn về phía hắn.

“Sư huynh Lâm Nhất!”

“Thật sự là sư huynh Lâm Nhất, không phải huynh ấy bị Mai hộ pháp nhốt rồi sao?”

“Giờ xem ra đã được thả rồi, Mai hộ pháp cũng không trách phạt gì hắn. Tuy nhiên, Lâm sư huynh có đối phó được người này không? Ta có cảm giác tên Lạc Dư Hàng này mạnh không hợp với thói thường, sư huynh Trần Huyền Quân gần như không có khả năng phản kháng”.

“Cũng khó nói. Tuy tên Lạc Dư Hàng này rất ngông cuồng, nhưng thực lực về kiếm đạo của hắn ta quả thật có điểm hơn người, tốt xấu gì thì cũng là người đứng thứ hai ở Tiêu Vân Kiếm Các mà”.

Bầu không khí trên quảng trường lập tức sôi trào, thế nhưng không bao lâu sau, hầu hết các đệ tử Kiếm Các đều tỏ vẻ lo lắng cho Lâm Nhất.

Nếu như nói Lạc Dư Hàng chưa từng ra tay thì mọi người còn nghi vấn về thực lực của hắn ta, nhưng thấy hắn ta có thể dễ dàng đánh bại Trần Huyền Quân như vậy, không ai còn dám xem nhẹ người này.

Có lẽ bảng Tân Tú không đáng coi trọng, nhưng danh xưng sư đệ của công tử Dạ, một trong tám công tử, lại là hàng thật giá thật, không giả chút nào.

“Lâm Nhất?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.