Chương trước
Chương sau
Họ xuất hiện trên hoang nguyên Tịch Diệt, khi nhìn xung quanh thấy nơi đóng quân của các đại tông môn, họ mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, tỏ ra thất vọng, đối với họ bảo điện Hắc Liên còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

“Hình như lần này bảo điện Hắc Liên mở sớm hơn mọi khi rất nhiều”.

“Chắc đây là nhóm người bị loại đầu tiên, họ thật xui xẻo, thử thách đầu tiên hẳn là dễ dàng nhất”.

“Cũng không tồi, thật ra không chết trong đó đã coi như kiếm lời”.

Các trưởng lão nhìn nhóm đệ tử tông môn bị truyền tống ra ngoài, nhỏ giọng bàn luận.

Ở nơi Lăng Tiêu Kiếm Các đóng quân, vừa thấy có người được truyền tống ra ngoài, Hân Tuyệt lập tức đi qua.

Sau khi nhìn quanh lại quay về.

“Không nhìn thấy người của Kiếm Các, chắc là tiểu sư đệ và những người khác đều đã thông qua thử thách đầu tiên”.

Hân Nghiên nhìn Lạc Phong trưởng lão với vẻ nửa vui nửa buồn.

“Chậc chậc, hay là đã chết trong đó rồi? Đừng vui quá, mọi chuyện đều có khả năng, nếu tất cả đều đã chết thì đương nhiên sẽ không bị truyền tống ra ngoài”.

Cách đó không xa, Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn cười nhạo.

Có một người đi theo sau lưng ông ta, đó chính là người bị loại ở thử thách đầu tiên, cũng là một trong số mười đệ tử của Hỗn Nguyên Môn.

Lạc Phong lạnh lùng: “Như vậy cũng hơn Hỗn Nguyên Môn các ngươi. Đế quốc Đại Tần có tứ đại tông môn, chỉ có đệ tử Hỗn Nguyên Môn của ngươi bị loại ở thử thách đầu tiên. Ngươi nhìn thử có trưởng lão nào dẫn người về không kìa”.

Văn Ngạn Bác bị chặn họng, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.

Tên đệ tử đứng sau lưng ông ta cúi đầu không dám nói gì, do hắn ta xui xẻo, cứ tưởng hoa sen xanh xuất hiện là bảo bối nên mới nóng lòng lại gần.

Hắn ta chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy Văn Ngạn Bác sầm mặt, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã bị loại.

“Cứ chờ xem, ngươi đừng vui mừng quá sớm”.

Văn Ngạn Bác xấu hổ phản bác, tất nhiên sẽ không tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhưng ông ta khá tự tin về ba người Chương Viêm. Miễn là gặp Lâm Nhất, hắn chỉ có một chữ chết, để xem lúc đó lão già này còn dám kiêu ngạo như vậy không.

Tuy Văn Ngạn Bác đã đi, nhưng các trưởng lão Kiếm Các và đám người Lạc Phong lại khó có thể an tâm.

Hân Tuyệt thì khỏi phải nói nhiều, muội ruột của y cũng ở trong đó, nếu cô không xuất hiện, y cũng khó yên tâm được.

“Trưởng lão, ta sẽ đến chỗ bản đồ trận pháp chờ xem sao”.

Lạc Phong gật đầu: “Đi đi”.

Lúc này ông ta cũng hi vọng sẽ có người bị loại, ít nhất người nọ có thể báo cho họ biết tình trạng của các đệ tử Kiếm Các trong mật cảnh ra sao.

Chứ không cần phải giống như bây giờ, chỉ có thể suy đoán lung tung.

Trong bảo điện Hắc Liên.

Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn đoá hoa sen xanh tan biến trước mặt mình: “Vậy là xong rồi ư?”

Thử thách đầu tiên có vẻ như khá đơn giản...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.