Chương trước
Chương sau
Âm thanh rít gào của một con thú vang lên, quay đầu lại nhìn, là con sói ma Hắc Huyết. Nhân lúc hắn tu luyện ở trên đỉnh núi, nó đã chiếm cứ nơi bảo địa phong thuỷ này.

Con sói ma Hắc Thiết này vốn dĩ hung thần ác nghiệt, khí diễm cực kỳ ngạo mạn.

Nhưng khi nhìn thấy luồng kiếm ý vấn vít trong đáy mắt Lâm Nhất, cả người nó ngẩn ra. Kiếm ý bén nhọn, bất giác đâm nát uy lực yêu sát của nó, sau đó rơi lên người khiến nó vô cùng đau đớn.

Dưới ánh nhìn chăm chú kia, nó cảm giác giống như có một thanh kiếm vô hình nào đó đang sẵn sàng treo trên đầu nó.

Chỉ cần hơi bất cẩn một chút là đã có thể đâm xuyên qua thân thể.

Kiên trì một lúc, sau đó cũng không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Nhất nữa mà co giò bỏ chạy. Không hề có chút xíu phong thái nào của một yêu thú cấp bá chủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8 cả, mới nhìn một cái mà đã sợ chạy mất dép.

“Chạy cũng nhanh đấy”.

Nếu như sói ma Hắc Thiết không chạy, hắn cũng không ngại lôi nó ra để thử sức mạnh.

Uy lực của Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý khiến hắn rất tò mò, rốt cuộc có thể khiến hắn mạnh đến mức độ nào.

Một tiếng hí dài vang lên, nửa khắc sau.

Chiếc bóng màu đỏ máu, giống như một tia sét đâm xuyên lung tung trên khu đất bằng phẳng, mang theo luồng khí tức nóng nảy xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.

Hai mắt Lâm Nhất khẽ nheo, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhãi này vậy mà còn tiến bộ nhanh hơn cả mình.

Huyết Long Mã trước mắt đã đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8 đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên tầng thứ 9. Tu vi tăng nhanh như vậy là tương đối khủng khiếp, không hổ là dị thú biến dị huyết mạch Long tộc.

“Cho”.

Hắn tiện tay ném quả Diễm Vân lấy được từ trên đỉnh núi qua.

Mắt Huyết Long Mã sáng rực, cười quái gở một tiếng rồi nuốt luôn, ngay lập tức toàn thân nó bỗng như thiêu đốt, hoá thành một luồng ánh lửa huyết sắc.

Trong ánh lửa, thấp thoáng có tia sét loé lên không ngừng, thanh thế cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Lâm Nhất cũng chẳng vội vã, đợi sau khi nó luyện hoá xong rồi cùng nhau quay về.

Mười ngày sau, một người một ngựa quay trở về Lăng Tiêu Kiếm Các.

“Gặp qua Lâm sư huynh”.

Cả một đường đi về, gặp được không ít đệ tử của Tông môn, sau khi trông thấy Lâm Nhất, ai nấy đều cung kính hành lễ.

Lâm Nhất khẽ gật đầu tỏ ý đáp lời.

Sau khi đến Lạc Già Sơn, phát hiện bầu không khí có chút không đúng, hắn đang nghi hoặc liền có một người chạy về phía hắn nói là Hân Nghiên sư tỷ đang đi tìm hắn.

Nhìn vẻ mặt của người này cực kỳ vội vã, e là Hân Nghiên sư tỷ đã đợi hắn lâu rồi.

Ngay lập tức không dám chậm trễ, Lâm Nhất không hề dừng lại mà đi như bay vào trong tiểu viện mà Hân Nghiên đang ở đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.