Chương trước
Chương sau
Hồng hộc!

Xà Vĩ Sư trông vô cùng thê thảm, có vẻ sắp không chịu được nữa, rắn độc uốn lượn trên lưng biến thành một tia u quang, há miệng muốn cắn Lâm Nhất. Rắn có kịch độc, chỉ cần bị cắn trúng thì không chết cũng bị thương.

Nhưng Lâm Nhất chẳng thèm để mắt tới, hắn chắp tay lại thành kiếm, ra tay nhanh như điện.

Rắn độc thoáng chốc bị cắt thành bảy tám đoạn, huyết quang nổ tung trên không trung.

Chết!

Cú đấm cuối cùng đánh lên đầu Xà Vĩ Sư, một tiếng nổ vang lên, thân thể cao lớn của Xà Vĩ Sư chậm rãi ngã xuống trước mặt Lâm Nhất.

Vào khoảnh khắc nó ngã xuống, bụi bặm cuồn cuộn bốc lên, cổ thụ chọc trời bị chấn động đến mức đưng đưa trái phải.

Lá rụng đầy trời lả tả rơi xuống, tung bay trong gió. Báo Hắc Lân đưa mắt nhìn xuyên qua đống lá rụng, lén bò dậy, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Lâm Nhất cũng không vội ngăn nó lại, sau khi lấy đi yêu đan của hai yêu thú tinh anh, hắn dang hai tay ra, hai tay khẽ run.

Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!

Trong nháy mắt, hắn bay qua đống lá rụng, tựa như kim ô bay lượn giữa không trung, chẳng mấy chốc đã bay xa cả trăm trượng.

Sau khi đáp đất một chút, hắn lại bay lên giữa núi rừng lần nữa.

Bay lên đáp xuống một hồi, hắn nhanh chóng đuổi kịp báo Hắc Lân đang chạy thục mạng kia.

Có điều hoàn cảnh xung quanh bất tri bất giác trở nên vô cùng vắng lặng. Một lúc sau, trước mắt toàn là nham thạch đỏ rực, trong cảm giác khô nóng còn chứa đựng sự hoang vu.

Lâm Nhất bay xuống đất, bước đi ở nơi này, cuối tầm mắt là một ngọn núi hoang cao ngất.

Trên đỉnh núi tràn đầy mây đen xen lẫn ánh sáng màu đỏ, dữ tợn chẳng khác nào tia máu, cả bầu trời khiến người ta có cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Báo Hắc Lân quay đầu nhìn Lâm Nhất, trong mắt loé lên vẻ gian trá, nó nhanh nhẹn nhảy mấy cái trên tảng đá rồi biến mất dưới một bóng râm.

Biến mất rồi?

Vào lúc Lâm Nhất đang ngạc nhiên, một tia sáng nhạt xuất hiện trên bầu trời, xua tan đi bóng râm kia.

Một con mãnh hổ đầu đầy máu tươi, răng đang xé thịt con mồi, cao đến gần trăm trượng xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.

Yêu thú cấp bá chủ? Con báo Hắc Lân này tự mang đến rắc rối cho mình rồi.

Con báo Hắc Lân kia không phải biến mất mà là trốn sau lưng con mãnh hổ này, có thể thấy nó to lớn đến mức nào.

Trong lúc đang suy nghĩ, mãnh hổ đang gặm con mồi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, lúc nhìn thấy hắn, nó nhả yêu thú máu tươi đầm đìa trong miệng ra, nở một nụ cười tàn nhẫn.

Trong thú tính hung ác còn có thêm một chút nhân tính khiến người ta bất an.

Soạt!

Vào khoảnh khắc mãnh hổ đứng dậy, bộ lông đỏ như lửa trên người nó bốc cháy, khiến bầu không khí ở vùng đất hoang vu này trở nên càng nóng bức hơn, trong mặt đất bị nứt có tia lửa không ngừng bắn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.