Chương trước
Chương sau
Tám người mặt mũi nghiêm túc, khí chất lạnh lùng, thái độ kiêu căng. Bọn họ là trụ cột của liên minh Quân Tử, đều là cao thủ bảng Địa, đệ tử nội môn thâm niên, được người của liên minh Quân Tử gọi là bát đại kim cương.

Bình thường có Vương Diễm chống lưng, kiêu căng hống hách, không để ai vào mắt, tám người mà liên thủ thì càng không ai dám động vào.

Nếu hắn nhớ không lầm, ngày đó sau khi hắn giết chết Diệp Lưu Vân, Phó Lăng Thiên kia cả gan làm loạn, chặn hắn ở Lạc Già Sơn, còn đánh hắn một chưởng.

Thật là một kẻ không biết xấu hổ, tu vi Huyền Võ tầng sáu lại đi ra tay với một người chỉ mới Huyền Võ tầng hai là hắn!

“Ta còn tưởng là ai mà thấy tám người bọn ta lại dám không nhường đường. Thì ra là Chung sư đệ Chung Vân Tiêu của chúng ta… Ha ha, chuông cổ nghìn năm, phượng kêu vang trời, hạng nhất trong cuộc chiến đồng minh, tiếng tăm vang dội cả Kiếm Các, Lâm sư đệ đúng là quá oai phong”.

Phó Lăng Thiên đi đầu nhìn thấy Lâm Nhất thì hơi sửng sốt, sau đó châm chọc bật cười.

“Liên quan gì đến ngươi?”

Lâm Nhất lạnh lùng hỏi.

Thấy đối phương khinh thường mình như thế, Phó Lăng Thiên giễu cợt: “Tiểu tử ngông cuồng, chẳng lẽ nghĩ mình đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh là có thể mắt cao hơn đầu, ngồi ngang hàng với chúng ta à? Cút sang một bên!”

“Nói nhảm nhiều thế với hắn làm gì, nếu gặp phải thì cứ ra tay dạy dỗ là được”.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một bóng người lực lưỡng trong bát đại kim cương bước ra. Trên người hắn ta tràn đầy sát khí, chân nguyên dao động, giơ tay lên đánh ra một chưởng.

Mấy người này đúng là phách lối…

Vẫn cho rằng hắn chỉ có tu vi Huyền Võ tầng hai, có thể tuỳ ý bắt nạt à?

Người ra tay có tu vi cao, đã mở được sáu sợi huyền mạch, tu vi cao hơn Lâm Nhất một tầng.

Quần áo không gió mà bay, từng tia sáng tím loé lên từ trên người, gã giẫm chân xuống đất một cái, mặt đất lập tức xuất hiện mấy khe nứt đáng sợ.

Một chưởng kia đánh xuống, mang theo khí thế của vạn quân, kèm theo tiếng xé gió chói tai.

Xoẹt xoẹt!

Không khí như bị một chưởng này bổ đôi, ánh sáng rực rỡ màu tím tựa như lưỡi kiếm bay ra từ trong bàn tay, lao thẳng tới trước mặt Lâm Nhất.

Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng lạnh loé lên, hắn không thèm tránh né, trên người càng phát ra khí thế lạnh lẽo hơn. Uy thế Long Hổ tựa như núi lửa phun trào ra từ trong người hắn, hắn như trở thành một con man thú thượng cổ khí huyết cuộn trào, năm ngón tay siết chặt không ngừng tích luỹ lực lượng.

“Trò trẻ con!”

Lâm Nhất đấm tới một phát, khí thế cuồn cuộn, quyền mang đánh thẳng lên trên ánh sáng màu tím kia, khiến lưỡi kiếm và chưởng mang đồng thời nổ tung, sau đó lao thẳng đến bàn tay của đối phương.

“Lâm Nhất này tu luyện công pháp gì vậy?”

Sau một tiếng vang lớn, người đó bị một quyền của Lâm Nhất đánh lui, chân nguyên nồng đậm khiến đệ tử tông môn ở gần Huyền Võ điện đều sợ hãi.

Người này có thực lực Huyền Võ tầng sáu, tu vi cao hơn Lâm Nhất một tầng. Huyền Võ có mười tầng, huyền mạch cao hơn một tầng, thực lực cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần, sau tầng năm, tu vi kém một tầng thì chênh lệch cũng vô cùng to lớn.

Nhưng trước mắt, chẳng những Lâm Nhất có thể đỡ được một đòn của đối thủ, còn có thể đánh lui đối thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.