Chương trước
Chương sau
Kinh Vân kiếm pháp viên mãn đỉnh phong của hắn ta xuất thần nhập hoá, cực kỳ vi diệu, khi kiếm mang xao động, mười chiêu là có thể giết được một con Huyết Diễm Quỷ Linh. Cường hãn khiến không một ai dám lại gần hắn ta, chỉ sợ bị ảnh hưởng.

Diệp Tu và Giang Phong hợp lực nên cũng rất nổi trội, một người chân nguyên hùng hậu, một người thân thể kinh người, khi phối hợp với nhau tốc độ giết Huyết Diễm Quỷ Linh còn nhanh hơn Sở Hạo Vũ một chút.

Thường Hạo hạng trót bảng Địa thì lại bình tĩnh, ung dung. Hắn ta không hề rút kiếm, chỉ dựa vào Viêm Vân Quyết đã giết được hơn mười con Huyết Diễm Quỷ Linh.

Ngọn lửa chân nguyên sau khi luyện hoá đá Diễm Tinh dường như đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Trong số những thiên kiêu yêu nghiệt thì hắn ta là người kiếm được nhiều lợi ích nhất từ đá Diễm Tinh. Nguyên nhân là vì công pháp của hắn ta cực kỳ tương thích với loại đá này.

Chỉ luyện hoá một viên mà dường như đã sắp đột phá được đến cảnh giới Huyền Võ tầng sáu, cực kỳ khiếp người.

Còn Lâm Nhất thì cũng sắc bén hơn đôi chút, bất cứ kẻ nào tới gây chuyện với hắn thì kết cục đều giống như Nhan Thế Cao, bị đánh trọng thương một cách vô tình, cường thế trấn áp.

Sau vài lần thấy hắn như thế, không còn ai dám làm khó hắn nữa. . Truyện Quân Sự

“Chậc chậc, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Lạc lão quỷ, ông cũng sơ ý thật!”

Bạch Đình vuốt râu, trong mắt loé lên tia lạnh lùng, cười khẩy nói.

Lạc Phong trầm giọng: “Sao ông nhìn ra được?”

Bạch Đình cười trả lời: “Ta không tin ông không nhìn ra Thường Hạo, Sở Hạo Vũ, Giang Phong và Diệp Tu hiện tại không gây phiền phức cho Lâm Nhất là vì nghĩ hắn không dễ động đến!”

Trên Kiếm Điêu, Lạc Phong nhìn tình hình bên dưới với vẻ mặt hơi nặng nề.

Trận chiến cuối cùng, từ lúc giao tranh đến giờ, bất kỳ điểm yếu nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Chỉ cần để lộ một sơ hở nhỏ sẽ lập tức có người lao đến như hổ như sói, tiêu diệt trước đã rồi tính.

Lúc ra tay cũng không chần chừ hay do dự, chém giết quả quyết, nhanh như sấm sét.

Hai người là người ngoài cuộc, nhìn thấy rất nhiều người khi đang thả lỏng nghỉ ngơi một chút đã bị người khác tập kích, rơi xuống biển lửa, kết cục thảm hại.

Càng đi vào sâu hơn, khoảng cách nho nhỏ về thực lực sẽ càng hiện rõ.

Con át chủ bài trở thành thứ quan trọng nhất.

Từ lúc chiến đấu đến giờ Lâm Nhất hầu như chỉ dựa vào Long Hổ Quyền để càn quét tứ phương, chèn ép đối thủ.

Nhìn có vẻ cường hãn bá đạo, bất khả chiến bại, không gì địch nổi, nhưng thực tế lại để lộ quá nhiều khuyết điểm rõ ràng.

Nếu gặp phải kẻ địch mạnh không thể áp đảo thì điểm yếu trong tu vi sẽ lập tức hiện rõ.

Sở dĩ đám Sở Hạo Vũ và Thường Hạo không động đến Lâm Nhất là vì đã nhìn thấu lá bài tẩy của hắn.

Đến lúc thật sự ra tay thì sẽ là một đòn lôi đình, không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Nhìn vẻ mặt Lạc Phong, Bạch Đình cười nham hiểm: “Bốn người phía Sở Hạo Vũ, Thường Hạo, Giang Phong và Diệp Tu chỉ coi hắn là con heo mà nuôi thôi. Đến khi nuôi béo rồi sẽ lập tức ra tay với hắn, lúc đó ha ha…”

Lạc Phong không vui: “Nói cứ như ông là nhà tiên tri vậy”.

Trên khuôn mặt già nua của Bạch Đình thoáng qua ý lạnh lùng, âm hiểm: “Thực lực của chúng ta gần như ngang nhau, ta không tin ta có thể nhìn ra sơ hở mà ông lại không nhìn ra. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ mới nhập tông nửa năm, có thể so sánh nền tảng với người khác được sao? Hắn lấy gì để tranh với Sở Hạo Vũ? Sợ là đến Thường Hạo cũng không địch lại nổi ấy chứ…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.