Chương trước
Chương sau
Hai mắt Tiêu Phong trợn to, hắn ta chết không nhắm mắt, ngã rầm xuống đất.

“Chuyện này...”

“Tiêu Phong cứ thế đã chết rồi sao?”

“Thất Huyền bộ! Thất Huyền bộ của hắn đã ngưng kết thành Kim Ô Ấn!”

Đám người Cố Vân Phi vừa mới rục rịch đã sợ tái mặt, đứng tại chỗ run bần bật.

Họ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhất, toàn thân run rẩy không ngừng, nỗi sợ hãi vô tận len lỏi khắp trái tim, không còn ý muốn tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng.

Đệ tử của các liên minh khác trên đảo cũng lập tức thu lại ánh mắt không tốt, sợ hãi nuốt nước bọt, chân bất giác run rẩy.

Quá nhanh, tính khát máu trong lòng mọi người còn chưa được kích phát hoàn toàn, Tiêu Phong xung phong gây hấn đã ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Mọi người đều không ngờ tới kết cục như vậy. Mặc dù cách Lâm Nhất ra tay trước đó khiến người ta hết sức kinh hãi, nhưng hắn chưa giết người nào nên họ đều cảm thấy khá may mắn.

Cảnh hiện tại giống như một cú đánh vào đầu, khiến đầu óc mọi người ong ong.

Bịch!

“Chung sư huynh, chúng ta không có ý gì với huynh đâu, tất cả là do tên Tiêu Phong này xúi giục…”

“Chung sư huynh minh xét, chúng ta thật sự không dám trở thành kẻ thù với huynh”.

Sợ bị liên luỵ, đám đệ tử liên minh Hoả đều mặt xám như tro, đồng loạt quỳ xuống cầu xin.

Lâm Nhất nhìn cũng không thèm nhìn, ánh mắt hắn nhìn vào Nguỵ Tùng Hàn.

Nguỵ Tùng Hàn đột nhiên cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn ta biết ánh mắt này của Lâm Nhất là có ý gì…

Vừa rồi hắn ta chậm một bước, chỉ chậm một bước là sẽ chuẩn bị đứng lên cùng Tiêu Phong, kêu gọi đệ tử liên minh Nghịch Thuỷ công kích Chung Vân Tiêu rồi.

“Loài kiến tham sống sợ chết nhưng luôn có kẻ không biết tự lượng sức mình, muốn kiến càng rung cây. Ta không giết các người, không phải vì ta không có khả năng này, mà là ta giết chết các ngươi chỉ đơn giản như bóp kiến mà thôi. Tự lo cho mình đi!”

Lâm Nhất hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Đám đông chen chúc tự động nhường đường, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt kính nể.

“Chung Vân Tiêu… Người này khẳng định có thể sánh ngang với mười hạng đầu bảng Nhân!”

Cố Vân Phi nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, cắn răng nói, người này nhất định là yêu nghiệt. Chỉ là hắn ta thật sự nghĩ không ra từ bao giờ mà ngoại môn của Kiếm Các lại có thêm một tên yêu nghiệt thế này?

Đã có ví dụ là Tiêu Phong, không còn ai dám có ý đồ với Lâm Nhất nữa, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo hắn rời đi.

Một lát sau, trong rừng núi hẻo lánh, Lâm Nhất lấy cỏ Kiếm Hoàng trong suốt như pha lê, trắng tinh như ngọc, tản kiếm ý hoàng đế ra.

Ánh sáng trắng, thuỷ tinh trong suốt chói lọi bắt mắt, linh khí thiên địa nồng đậm tản ra, hít vào một hơi là tinh thần sẽ sảng khoái, toàn thân thoải mái, kiếm ý trong cơ thể ấm áp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.