Tiểu tử này, làm gì có ai chủ động đòi quà gặp mặt cơ chứ?
Trong lòng Phong Giác giận dữ mắng một trận. Hắn ta cố ý không đưa quà gặp mặt cho Lâm Nhất, dù gì tương lai Lâm Nhất cũng có cơ hội trở thành đệ tử của sư tôn.
Có điều bảo bối trong tay Lâm Nhất quá khoa trương, ngẫm lại đối phương đã tặng trái tim Viêm Long và thánh diệp ngàn năm trước mặt Thánh Minh. Hắn ta là sư huynh, nếu tặng quà gặp mặt không hào phóng bằng sư đệ, vậy thì hắn ta thật sự mất hết mặt mũi.
Nhưng nếu tặng quá tốt thì bản thân hắn ta sẽ khó mà tránh khỏi việc nhức nhối, đau lòng. Hắn ta vốn định qua loa coi như chưa từng xảy ra chuyện này.
Ai dè trước khi rời đi lại bị Lâm Nhất chủ động nhắc đến.
Đáng ghét, hắn thật sự cho rằng Phong Giác hắn ta không biết nổi nóng à, hắn ta nóng lắm đấy.
Trên mặt Phong Giác nở nụ cười hiền lành nói: “Sư đệ không nói thì ta cũng quên mất. Sư đệ muốn gì? À, ta vẫn phải nói cụ thể một tí, chắc chắn ngươi không thiếu đan dược và thiên tài địa bảo rồi. Thế này đi, ta sẽ tặng bí bảo cho ngươi. Ngươi muốn bí bảo hộ mệnh hay bí bảo giết người.”
“Hộ mệnh là số một.”
Lâm Nhất khá thành thật.
Cái miệng này của mình đúng là ti tiện, tùy ý tặng một món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3495275/chuong-3849.html