Cô bé liếc nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự ngượng ngùng, hiển
nhiên cô ấy không có kinh nghiệm tiếp đãi người khác.
“Hề hề, Lâm Nhất, ngươi bị khinh bỉ nha, năm đó nếu ai dám vô
lễ với bổn đế, bổn đế sẽ ấn một ngón tay xuống…”, Băng Phượng nhìn thấy Lâm Nhất
không được chào đó liền bày ra dáng vẻ xem kịch vui, có điều tính tình thối của
nàng ta vẫn không sửa, nói một hồi lại bắt đầu khoác lác.
Lâm Nhất trực tiếp bỏ qua nàng ta, cười nói: “Sư tỷ xưng hô
như thế nào?”
Tuy tuổi cô bé này không lớn lắm, nhưng tu vi lại cực kỳ đáng
sợ, từ trên người cô ấy, Lâm Nhất cảm nhận được khí tức cảnh giới Tinh Nguyên. Trong
số đám người vừa vội vã rời đi, ngoại trừ cô nàng Diệp Tử Lăng kia thì rất có
thể cô bé này có thiên phú cao nhất.
Có điều, tính tình khá là yếu đuối, thêm phần tuổi quá nhỏ,
không biết tranh luận với người khác.
Đám người vừa nãy hẳn đều là đệ tử thân truyền của Phù Vân
Kiếm Tông, trên thực tế thì có lẽ địa vị của Diệp Tử Lăng khá cao.
“Ta tên là Vương Vũ Nhược, sư đệ thật sự từ Thiên Lộ đến ư?”,
thấy Lâm Nhất nói chuyện khá thân thiện nên Vương Vũ Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3493739/chuong-3842.html