Có trăng sáng bao phủ, muôn đời trường tồn!
Dị tượng của một kiếm cuối cùng trong Trảm Thiên tam kiếm tỏa ra, Lâm Nhất cầm kiếm hướng về phía trước, thân kiếm phát ra tiếng ngân, kiếm âm sắc bén xuyên thấu vòm trời, gào thét vang vọng chín tầng mây. Đó là một loại ý chí Thông Thiên, Phương Hoa cái thế, muốn trời xanh cũng phải thuần phục.
Nhìn thấy dị tượng như thế, trong mắt giới tử Hoàng Đồ lóe lên tia hoảng sợ, từ sâu trong lòng hắn ta dấy lên cảm giác hốt hoảng trước nay chưa từng có.
Trước đó, hắn ta vô cùng kiêu ngạo, có khí phách, lại tao nhã, trong phần đông giới tử, hắn ta là người đầu tiên quát Lâm Nhất, bày ra vẻ cao cao tại thượng, thẩm phán hết thảy.
Hiện tại, Lâm Nhất tựa như một vị thần, cầm kiếm mà đến, nhìn hắn ta như đang nhìn con sâu cái kiến. Trong lòng hắn ta chợt trào dâng cảm giác tuyệt vọng, không còn một chút kiêu ngạo nào nữa, mà thay vào đó là vẻ bối rối khó tả.
Kiếm uy bực này mang đến cho hắn ta áp lực quá lớn, hắn ta có thể cảm giác được Thánh Linh của mình chống đỡ không nổi.
“Lâm Nhất, dừng tay!”
Phía sau, sắc mặt đám người Đế Vũ thay đổi, nếu để Lâm Nhất giết giới tử Hoàng Đồ thật thì chẳng khác nào bọn họ sẽ biến thành trò cười.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh!
Từ khi Lâm Nhất xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3475371/chuong-3785.html