Giữa biển hoa chồng chất, Lâm Nhất tùy ý thi triển Nhật Diệu Thần Quyền và Nguyệt Diệu Thần Quyền, mỗi một quyền đều phát ra uy lực khủng bố hơn xa lúc trước.
Hắn có thể thi triển một cách nhẹ nhàng, thuận buồm xuôi gió, chân nguyên dồi dào chỉ tiêu hao một lượng cực ít, như chín trâu mất sợi lông mà thôi.
Cả quảng trường Thần Điện không ngừng rung lắc bởi dư âm mà một quyền này mang đến, thậm chí, một vài kiến trúc cổ xưa bị chấn vỡ, xuất hiện vô số vết nứt.
"Thu!"
Sau khi đánh xong, Lâm Nhất cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, không khỏi phát ra một tiếng quát khẽ.
Biển hoa dày đặt tựa như tia chớp chui tọt vào cơ thể hắn, thoáng cái, khí tức khủng bố trên người hắn đã biến mất tăm, giữa không trung, hắn bận một bộ thanh sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, từng đường nét trên mặt vô cùng tuấn tú, không hề có một chút khuyết điểm nào. Càng nhìn càng lộ vẻ bất phàm, đặc biệt là hai hàng lông mày đầy khí phách, lộ ra khí khái hào hùng.
Cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Vi Vi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy, thời điểm độ kiếp, Lâm Nhất mạnh mẽ hàng phục bảy đóa hoa Tinh Ma, việc này thật sự rất hung hiểm, khiến tim nàng ta đập liên hồi, nó vẫn mãi treo ở cổ họng, không cách nào hạ xuống được.
Mắt thấy Lâm Nhất đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3462924/chuong-3766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.