Đế Vũ cười đẩy ẩn ý nói: "Dù sao tiềm lực mà hắn thể hiện ra cũng rất lớn, chỉ cần không chết thì chắc chắn sẽ vùng lên trong thời đại này, đáng để thân".
Hắn ta nói xong bèn cất tiếng cười to rời đi.
Sắc mặt giới tử Hoàng Đồ âm u thất thường, câu nói ấy của Đế Vũ giống như là cố tình gây xích mích giữa hắn ta với Bùi Tuyết.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới như thể đưa ra quyết định nào đó, trầm ngâm nói: "Đi xem thử đi".
Nếu đã đến nước này mà hắn ta vẫn không tỏ thái độ, e rằng Bùi Tuyết sẽ trực tiếp trở mặt với mình. Điều đó không khỏi khiến Hoàng Đồ hơi do dự.
Bùi Tuyết trừng hắn ta một cái, đứng dậy chạy theo ra ngoài thành.
"Trưởng lão cũng ra tay thì Lâm Nhất còn đường sống nào nữa".
Giới tử Hoàng Đồ lắc đầu thở dài nói.
Tuy trưởng lão kia lén ra tay, còn kiêng kỵ gì đó, nhưng đối phương đã liếc Lâm Nhất một cái. Cú liếc mắt ấy chẳng những đánh nát kiếm ý Thông Thiên, còn chặt đứt mọi số mệnh của hắn trên con đường thông thiên.
Tiềm năng của một người có lớn đến mấy, cũng không đáng để làm quen.
"Lâm Nhất bị thương?"
"E là bị thương rất nặng, tam đại giới tử không tiếc sử dụng đan Niết Bàn, hiển nhiên nắm chắc giết được hắn".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3446973/chuong-3736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.