Lâm Nhất nhìn cảnh tượng này bèn biến sắc.
Thử thách còn chưa bắt đầu, chưa thấy được tăm tích của võ học Tạo Hóa đâu mà đã loại đi nhiều người vậy rồi, cửa ải này e rằng khó mà vượt qua.
Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Lâm Nhất cũng không bước thêm bước nào vào trong núi nữa, hắn phải dùng kiếm ý Thông Linh dò đường trước.
Sau khi dùng kiếm ý hộ thể, Lâm Nhất cũng thả lỏng hơn nhiều, đi thêm khoảng hai giờ, ngoại trừ phong cảnh cỏ cây hoa lá, cổ thụ chống trời và vài ngọn núi đá thấp thoáng thì Lâm Nhất cũng không thấy có gì lạ.
"Có phải mình bỏ qua cái gì không nhỉ?"
Lâm Nhất đứng lại, như có điều suy nghĩ.
Bịch! Bịch!
Bỗng có tiếng bước chân truyền tới, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra một bóng người, là Chúc Thanh Sơn.
Đây quả thật có hơi bất ngờ, trùng hợp quá rồi.
"Có phát hiện ra gì không?"
Hai người họ cũng không phải là kẻ thù, Lâm Nhất thuận miệng hỏi.
"Không có".
Chúc Thanh Sơn lắc đầu, rồi sau đấy nhìn về phía đỉnh núi đang dần biến mất sau những tầng mây, hắn ta trầm ngâm nói: "Có lẽ đến được đỉnh núi thì mới phát hiện ra được gì đó".
"Khó lắm, với thực lực chúng ta thì không thể lên đến đỉnh núi được".
Lúc này một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3338237/chuong-2957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.