Nhưng Lâm Nhất lại cất kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn qua.
Sau đó hắn dời mắt về phía hai vị bảo thủ bị thương nặng của Tam Ưng Bảo. Vẻ mặt của hai người này khó coi hơn đám người Phó đại sư nhiều, trên đường đi họ đã ra tay với Lâm Nhất rất nhiều lần.
“Lâm công tử, ta...”
Hô!
Không đợi họ lên tiếng xin tha, kiếm Táng Hoa đã cất vào vỏ lại bay ra ngoài. Trong luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai tia kiếm quang đan xen vào nhau, chợt loé lên như tia điện. Máu tươi bắn ra, trên ấn đường của hai người này đồng loạt xuất hiện một lỗ thủng, họ hoàn toàn tắt thở.
Cổ lão đầu và Phó đại sư lập tức sợ tới mức mặt mũi tái nhợt không còn chút máu.
“Cút đi”.
Khi hai ông lão đang thấp thỏm lo sợ, Lâm Nhất hờ hững bảo.
Hai người ngẩn ra, sau đó như trút được gánh nặng, liên tục nói cảm ơn rồi hoảng loạn rời đi.
Lãnh Hương Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lập tức cảm thấy ngạc nhiên, tại sao Lâm Nhất giết hai vị bảo chủ còn lại của Tam Ưng Bảo nhưng lại thả Phó lão đầu và Cổ đại sư? Nàng ta không kìm được hỏi: “Lâm đại ca, sao huynh lại thả hai người này đi...”
“Nếu hai người này còn sống, sợ rằng cô sẽ khó tránh nguy hiểm đến tính mạng. Về phần hai ông lão kia, nếu thả thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337465/chuong-2185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.