Bên cạnh bích hoạ Bạch Hổ có một bức bích hoạ Chu Tước chậm rãi xuất hiện, tựa như một quyển trục dài từ từ mở ra.
“Ông già ông diễn cả đoạn đường, ta cũng suýt bị ông lừa, nếu không phải ta cẩn thận thì thật sự bị ông lừa, để ông chiếm đoạt kho báu Lôi Vân một mình rồi!”
Huyết Lang nhìn đối phương bằng nét mặt lạnh nhạt và ánh mắt như chứa đựng băng giá.
Đối phương thật là một diễn viên giỏi, vừa mới đến động phủ đã giả vờ vô tình chạm vào pho tượng trước cửa đá. Bây giờ nghĩ lại dáng vẻ hoảng sợ của đối phương mới thấy diễn quá là giống thật.
Mấy cánh cửa đá tiếp theo, đối phương đều tỏ vẻ nôn nóng tiến lên. Thật ra là ông ta muốn hắn ta phân tâm, không để ý đến sự tồn tại của pho tượng.
Thật sự suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi đã bị đối phương lừa rồi.
Ầm!
Vào lúc hai bên chướng mắt nhau, giương cung bạt kiếm, đang chuẩn bị ra tay. Cánh cửa đá phía sau lại mở ra, một bóng người áo xanh xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lâm Nhất!”
Khi thấy rõ người này, Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đều giật mình.
Không ngờ Lâm Nhất vẫn chưa chết!
Biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu cường giả Dương Huyền viên mãn đều chết dọc đường, một tiểu tử Dương Huyền đại thành như Lâm Nhất lại sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337430/chuong-2150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.