“Quỳ xuống!”
Ánh mắt Cơ Vô Dạ như điện, hắn ta đột nhiên quát lớn.
Mục Trần giật nảy mình, chân không ngừng run rẩy, mất tự chủ quỳ xuống.
Nhưng khi hắn ta sắp quỳ xuống đất, bàn tay vẫn luôn đặt trên vai hắn ta đột nhiên kéo hắn ta dậy.
Lâm Nhất nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ngươi là cái thá gì mà hắn ta phải quỳ xuống trước mặt ngươi?”
Giọng nói này không lớn nhưng lại như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người, chấn động điếc cả tai.
Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Lâm Nhất.
Ngươi là cái thá gì mà phải quỳ xuống trước mặt ngươi?
Hắn vẫn không nhìn Cơ Vô Dạ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có vẻ e sợ và chùn bước, chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng, còn có một tia sắc bén, sự kiêu ngạo thuộc về riêng công tử Táng Hoa.
Cuối cùng ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Cơ Vô Dạ.
Xoẹt xoẹt!
Trong bầu không khí lạnh lẽo kì lạ này, ánh mắt hai người chạm nhau như toé lên tia lửa. Đó là sự sắc bén của hai người, tựa như hai lưỡi nhọn đối đầu nhau.
Có tiếng tia lửa ma xát hay không thì không ai có thể nghe thấy, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng tim họ đang run rẩy.
Cơ Vô Dạ là người như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337278/chuong-1998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.