Các nhân tài bảng ngoài khác dù không mạnh bằng họ cũng sẽ rất đáng sợ, không thể coi thường quá mức. Kể cả Lãnh Hạo Vũ chỉ xếp hạng cuối đã dám thách đấu với đệ tử nòng cốt của Thiên Kiếm Tông, những người khác thì không cần phải nói nhiều.
“Khà khà, nhiều người đến thật đấy”, Bùi Nhạc gầy như que củi, đeo đao U Vân nhìn lướt qua xung quanh, nhếch miệng cười nói.
Tần An có đôi mắt như rắn độc cười lạnh lùng: “Ngoài mấy người bạn cũ trên bảng Long Vân ra thì còn được vài người đủ năng lực, còn lại chỉ là một đám vô dụng thôi. Với thực lực này mà muốn vào Biển Trăng Khô tranh đoạt bảo bối của cổ mộ Tinh Quân, quả thật không biết sống chết”.
“Đừng tự tin thái quá, nếu bị lật thuyền sẽ buồn cười lắm đấy”, Bùi Nhạc lạnh nhạt tiếp lời.
Tần An cười bâng quơ: “Có thể ư?”
“Cũng đúng, ha ha ha!”
Hai người tự nói tự cười, cười nhạo tất cả mọi người ngoại trừ cao thủ bảng Long Vân đều không đáng một đồng.
Họ không cố tình hạ giọng nên đã khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng họ không hề quan tâm.
Đây cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng của rất nhiều nhân tài bảng Long Vân khác, nếu không lọt vào bảng này thì đều vô dụng. Chẳng qua một số người cư xử đúng mực, giỏi che giấu, còn một số người thì tự cao tự đại, Tần An và Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337221/chuong-1941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.