Chương trước
Chương sau
Chỉ có nó trải rộng ra, giống như vương giả, kiêu ngạo nhìn xuống quần hùng.



“Linh vận thập thành!”



Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ duy nhất còn lại giữa không trung, trong mắt đều hiện vẻ chấn động không thôi.



Là phong, nét bút cuối cùng của Lâm Nhất vẽ nên đường linh văn mang thuộc tính phong.





Hắn thêm vào một linh văn thuộc về sự hiểu biết của mình vào trong Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.



Cổ Đằng đứng một bên hoàn toàn sững sờ, linh đồ một khắc trước còn cực kì hỗn loạn đó nháy mắt đã bùng nổ linh vận thập thành.



“Xin lỗi nhé, Mặc Linh sư tỷ, lần đầu vẽ, hơi xấu rồi”.





Lâm Nhất nhìn đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên.



Hắn không tin đối phương có thể soi mói được nhược điểm gì. Bức linh đồ này đã vượt tầm bản thân Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.



Tất cả mọi người im lặng như chết, không ai lên tiếng.



Ở đây toàn là đệ tử tu luyện linh văn, trình độ bức tranh này thế nào, trong lòng bọn họ hiểu rõ, không cần phải nói ra.



Hồi lâu sau, Mặc Linh mới nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cắn răng nói: “Tên nhóc này, ngươi thật sự lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ sao?”



“Đương nhiên là lần đầu tiên, nếu không thì sao có thể để Mặc Linh sư tỷ biết thêm kiến thức, làm sao khiến người nào đó tự thấy hổ thẹn được?”



Lâm Nhất vẫy tay, thu bức tranh đó lại, thản nhiên nói: “Lâm mỗ vừa mới đến, quả thật có một số quy tắc không hiểu, nhưng không phải ai cũng có thể mặc sức ức hiếp”.



Lần đầu tiên!



Lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ!



Lời Lâm Nhất nói khiến cho hơn một nghìn đệ tử nội môn ở đây đều sửng sốt.



Nếu thật là vậy thì khoa trương quá.



Lần đầu vẽ đã đạt tới linh vận thập thành, thậm chí còn thêm vào một linh văn thuộc tính phong.



Từ khi thư viện Thiên Phủ thành lập đến nay, yêu nghiệt có thiên phú như vậy tuyệt đội không quá năm người, có thể đếm trên đầu ngón tay.



Rất nhiều thiên tài có thể nhận ra chỗ thiếu sót của Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ, nhưng người thật sự có thể bù đắp khuyết điểm này, đồng thời có thể sửa chữa toàn bộ thì hoàn toàn không có một ai.



Ngay cả Mặc Linh cũng không làm được!



Mấy trăm đường linh văn liên kết với nhau, đan xen quấn quýt với nhau, sinh sôi không ngừng, nhờ đó mới diễn hóa thành linh đồ có uy lực chân chính.







Đừng nói là thêm một linh văn vào đó, cho dù chỉ xuất hiện một chút sai sót cũng sẽ hủy cả bức linh đồ.







Huống hồ, điều này lại được hoàn thành bởi Lâm Nhất mới lần đầu nhìn thấy Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.







Quả thật khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được.







Trước khi lên đài, Cổ Đằng rêu rao muốn khiến Lâm Nhất tự thấy xấu hổ, bây giờ sắc mặt vô cùng khó coi.







Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ linh vận thập thành, hắn ta như bị giáng một cái tát thật mạnh lên mặt.







Tiếng kêu bôm bốp vang lên, cả gương mặt hắn ta như bị tát sưng vù.







Những câu nói mạnh miệng và chế nhạo trước khi khảo hạch giờ đều biến thành những lời giễu cợt chói tai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.