Chương trước
Chương sau
Cung Minh vừa định nhắc nhở Lâm Nhất thì phát hiện đối phương đã đi qua đó và thản nhiên ngồi xuống.



Thấy vậy, hắn ta không khỏi cười khổ, chỉ hi vọng hôm nay tên kia không đến.



Thế nhưng, dường như Lâm Nhất không được may mắn cho lắm.





Một lát sau, trước điện Túc Vân bỗng trở nên ồn ào. Có rất nhiều ánh mắt đầy ẩn ý đổ dồn về phía Lâm Nhất.



“Dường như… các hạ ngồi sai chỗ rồi”.



Lâm Nhất đang trò chuyện cùng Bạch Vân thì đột nhiên một giọng nói khó nghe vang lên bên tai, hắn vội quay đầu nhìn và thấy một thanh niên mặc áo xanh đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng và âm hiểm.





“Xin lỗi, để ta tìm chỗ khác vậy”, Lâm Nhất vừa đến đây nên không biết có quy định như thế này, vì thế lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi.



“Nói đến thì đến, nói đi thì đi, cũng thú vị thật đấy! Từ trước đến này chưa có ai dám ngồi vào chỗ của ta, ngươi đã làm bẩn bồ đoàn của ta thì phải liếm sạch cho Cổ mỗ”.

Nhưng thiếu niên áo xanh lại không có ý buông tha, mà lạnh lùng nói.



Lúc này, ánh mắt Lâm Nhất bỗng trở nên lạnh lẽo, trước là Dương Hùng, giờ lại đến người này.



Kể ra, thư viện Thiên Phủ có quá nhiều ác ý với một chấp sự khách khanh như hắn.



Bọn họ cảm thấy hắn rất dễ bị bắt nạt à?



“Cổ huynh, chớ nên tức giận. Vị này là Lâm Nhất, chấp sự khách khanh mới đến nên không biết đây là chỗ của Cổ sư huynh, thất lễ thất lễ, giờ hắn sẽ đi ngay”, thấy việc mình lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, Cung Minh vội bước đến.



Nói xong, hắn ta liền kéo Lâm Nhất đi, đồng thời âm thầm truyền âm: “Lâm huynh đệ, không thể chọc vào tên này. Liễu Vân Yên đã thăng cấp lên đệ tử cốt cán, hiện tại, trong hàng đệ tử nội môn thì trình độ Linh Văn của hắn ta là cao nhất, đã là Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong. Đại ca của hắn ta, Cổ Phong, chính là đệ tử cốt cán lâu năm, chớ có giằng co với hắn ta làm gì”.



“Ta cứ tưởng là ai, tên rác rưởi như ngươi mà cũng có tư cách lên tiếng à?”, khi nhìn thấy người vừa nói chuyện là Cung Minh, Cổ Đằng đáp lại không chút khách sáo.



Thoáng chốc, Cung Minh sầm mặt, môi mím chặt. Hắn ta thật sự không cam lòng khi bị làm nhục trước mắt nhiều người như vậy.







Nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương nên đành nhịn xuống.







“Cút sang một bên, ta không muốn nói chuyện với ngươi”.







Tuy nhiên, Cung Minh nhịn nhưng Cổ Đằng thì không nhịn. Hắn ta chợt vung tay đánh về phía Cung Minh.







Ầm!







Một chưởng này cực kỳ hung ác, đã thi triển toàn bộ thực lực của một võ giả cảnh giới Âm Huyền đỉnh cao.


















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.