Chương trước
Chương sau
“Mối quan hệ của Mặc gia và thư viện Thiên Phủ cũng khá thân thiết, nếu chỉ có thể chọn một người làm chấp sự khách khanh thì ta thấy Mặc Phong sẽ phù hợp hơn”.



Rất nhiều người hướng mắt về phía Mặc Phong, vẻ mặt mang theo ý cười, thầm gật đầu.



Ánh mắt Mặc Phong lóe lên tia đắc ý, hắn ta đã nắm chắc thắng lợi nên chẳng muốn để tâm đến Lâm Nhất nữa.





Trái lại, Mặc Linh đứng bên cạnh hắn ta lại liếc nhìn Lâm Nhất vài lần. Tuy nhiên, không nhìn ra được bao nhiêu manh mối từ ánh mắt lạnh lùng kia.



“Tiền bối Đường Du, tuy Lâm Nhất xuất thân từ đế quốc Đại Tần, nhưng thực lực của hắn không hề thua kém Mặc Phong. Trong trận Long Môn tranh tài ở Đại Tần, hắn đã dùng hình thức địa ngục để quật khởi, chiến thắng rất nhiều đối thủ và giành được danh hiệu công tử Táng Hoa. Ở trận tranh đoạt kim liên Tử Hỏa, hắn đã dùng cảnh giới Tử Phủ để đánh bại đám người Phan Nhạc và Hàn Phi”.





Đối mặt với sự nghi vấn của phần đông các trưởng lão, Liễu Vân Yên đã trình bày với thái độ cực kỳ nghiêm túc.



“Đánh bại Phan Nhạc ư? Không thể nào…”



“Cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ mà đã có thể đánh bại đám người Hàn Phi thì quả thật khó tin. Nhưng nếu sự thật là thế, hắn dư sức đảm nhiệm vị trí khách khanh này!”



“Có lẽ Liễu Vân Yên không nói dối, ít nhất thì nàng ta đã thật sự lấy được kim liên Tử Hỏa”.



Tuy các trưởng lão vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng rõ ràng là sắc mặt bọn họ đã tốt hơn trước rất nhiều.

“Liễu Vân Yên, chỉ là vị trí chấp sự khách khanh mà thôi, cô không cần giở trò bỉ ổi như thế! Vậy mà lại có thể tâng bốc một tên rác rưởi đến từ đế quốc Đại Tần đến vậy… Nếu Ngự Thư Đường chỉ nghe một phía mà giao vị trí chấp sự khách khanh cho một kẻ không rõ lai lịch thì Mặc Phong ta không phục, và Mặc gia cũng sẽ không phục!”



Mặc Phong vốn đang rất tự tin, nghe vậy, sắc mặt hắn ta tối sầm, lạnh giọng nói.



“Không phục? Vậy ngươi nói xem, phải làm như thế nào ngươi mới chịu phục?”



Lâm Nhất vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén.



Lời của Lâm Nhất không có gì quá đáng, thế nhưng vẻ mặt cười như không cười của hắn cùng với giọng điệu đầy khiêu khích lại khiến người khác không khỏi chấn động.





Tên này lại chủ động khiêu khích Mặc Phong, đúng là lớn gan thật!







Mặc Phong ngây ra như phỗng, hắn ta thật sự không nghĩ Lâm Nhất lại dám nói một cách tự tin như thế. Bỗng nhiên, hắn ta cười lạnh và nói: “Muốn người khác phục thì trừ phi ra tay chứng tỏ thực lực bản thân, chứ không phải nhờ người khác nói khoác thay mình. Nếu chỉ dựa vào cái miệng mà đã muốn trở thành chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ thì quả thật có hơi qua loa rồi đấy!”







Những lời này khiến không ít trưởng lão thầm gật đầu.







Từ trước đến nay, thế giới võ giả vẫn luôn dựa vào nắm đấm để nói chuyện, đạo lý là đạo lý, nhưng đến cuối cùng, kẻ mạnh sẽ là vua.







Đường Du – cao thủ cảnh giới Thiên Phách – đang ngồi ở vị trí trung tâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không tỏ rõ lập trường.







Thấy không có ai phản bác, Mặc Phong như được tiếp thêm sức mạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngươi cũng đừng nói ta ỷ vào thân phận người của Mặc gia mà khi dễ ngươi. Ai thắng thì vị trí chấp sự khách khanh sẽ là của người đó, còn thua thì… lập tức cút đi, đến từ đâu thì cút về đó, đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nào nữa”.







Sự tức giận ẩn sau thái độ mạnh mẽ này đã khiến không ít trưởng lão của thư viện bất ngờ.




Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng, Mặc Phong đến từ Mặc gia thành U Châu, là người được Mặc Linh tiến cử, vậy mà lại phải tranh giành cùng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần, e là đêm qua, khi biết việc này, hắn ta đã không phục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.