Chương trước
Chương sau
Thật ra con Huyết Sắc Ma Lang đó cũng không mạnh, nhưng tốc độ nó quá nhanh, nếu Lâm Nhất không ra tay thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị thương bởi nó.



“Lâm đại ca!”



Bạch Vân kinh hãi, vội vàng chạy lại.



Gào!





Lâm Nhất còn chưa kịp an ủi nàng ta, trong rừng, một con Hắc Thiết Ma Viên thân hình to lớn, lông phủ khắp mình, răng nanh lộ ra ngoài bỗng nhiên nhảy ra. Khí tức trên người nó rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Tử Phủ Âm Huyền tiểu thành, trong đôi mắt lạnh như băng có ánh sáng màu máu lưu chuyển.



Đây là một con yêu thú cấp tinh anh cảnh giới Âm Huyền tiểu thành.



Ầm!





Không đợi mọi người tỉnh táo lại, hai con yêu thú nữa lần lượt xuất hiện. Trên người mỗi con đều được bao phủ bởi khí tức đáng sợ, bọn chúng đều là yêu thú cấp tinh anh cảnh giới Âm Huyền tiểu thành.



“Cái…”

Đệ tử của thư viện Thiên Phủ giật mình kinh hãi.



Ngày thường những yêu thú cấp bậc tinh anh gần như rất hiếm gặp, nhưng một khi gặp phải thì khó tránh sẽ phải chiến đấu với nhau đến sứt đầu mẻ trán, ắt phải có một bên bị chết.



Nhưng kim liên Tử Hoả sắp sinh ra, đám yêu thú này lại trở nên đoàn kết một cách hiếm có. Dù gì, nếu như không đoàn kết thì e là bọn chúng đều sẽ phải chết trong tay võ giả.



Đám yêu thú Tử Phủ cấp bậc tinh anh này đều vô cùng cẩn thận, không hề tuỳ tiện xông lên tấn công.



Mà bọn chúng từ từ từng bước áp sát, không ngừng dùng uy lực yêu sát trên người mình làm gia tăng sự sợ hãi trong lòng tất cả mọi người.



“Ta có cách”.



Liễu Vân Yên xuất hiện bên cạnh Lâm Nhất, mở miệng nói.



“Ồ?”



Trong lòng Lâm Nhất như bừng tỉnh, bình tĩnh nói: “Vậy thì cứ làm theo cách của cô đi, ba con yêu thú này ta sẽ đối phó, các ngươi đi trước đi”.



Liễu Vân Yên dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Lâm Nhất một cái, khẽ giọng nói: “Ta là nói, ta sẽ giữ chân ba con yêu thú này, ngươi đưa mọi người đi trước. Đợi sau khi ta giải quyết xong sẽ lại đi tìm các ngươi”.



Như vậy cũng được.



Lâm Nhất nghĩ ngợi một lúc cũng không cảm thấy có gì không ổn.



Với thực lực của Liễu Vân Yên, dư sức giữ chân ba con yêu thú này.





“Nhưng mà, nếu như ngươi đã chủ động đứng ra ứng chiến, vậy thì ta đành miễn cưỡng nhường lại cơ hội này cho ngươi vậy”.







Liễu Vân Yên đổi giọng, khẽ cười nói.







Lâm Nhất bỗng cảm thấy hết nói nổi, chỉ cười khổ đáp: “Đúng là làm khó cô quá nhỉ, nhưng như vậy cũng được”.







Trong đôi mắt hắn bỗng bùng lên tia sáng long lanh, ý chí chiến đấu hừng hực, vừa rồi chiến đấu với lầu Huyết Vũ hắn vẫn chưa thấy đã tay.







Thực lực của hắn còn chưa thi triển được hết một nửa, cho nên hắn chẳng cảm thấy vui vẻ gì.







Bây giờ, ba con yêu thú cấp bậc tinh anh này coi như miễn cưỡng có thể chơi được.







Kinh hãi trong nháy mắt, Kiếm hư vô phát!




Trong lúc nói chuyện, Lâm Nhất đã vung tay búng ra ba luồng kiếm mang màu trắng bạc. Kiếm mang màu bạc kia tựa như tia sét xé rách tầng mây, cực kỳ chói mắt, chỉ trong chớp mắt đã xé gió lao đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.