Chương trước
Chương sau
Nàng ta luôn như vậy, đúng sai hay ân oán đều rõ ràng.



Sai là sai, đúng là đúng. Trước đó giữ lại kiếm Táng Hoa cũng vì trong mắt nàng ta đối phương đúng thật là một tên vô dụng.



Nếu không thì nàng ta đã không ép buộc đưa kiếm cho Lục Tư Âm.



Chuyện này cũng không thể trách nàng ta được, theo người thường thì thương tích của Lâm Nhất hoàn toàn không thể bình phục. Còn những món dị bảo mà Lâm Nhất nói, tất cả đều có giá trị vô giá, khiến Liễu Vân Yên thực sự không thể tin được.





Lúc này đã chứng minh là do nàng ta sai.



Tất nhiên Liễu Vân Yên phải gánh vác trách nhiệm trong chuyện này. Nếu đối phương đã ra tay giải quyết chuột Long Nham giúp thì là ân tình, cần phải báo đáp.





Lâm Nhất đột nhiên xoay người lại nhìn biểu cảm của đối phương, quả thật không giả.



“Lâm Nhất huynh đệ, nếu lần này thật sự do ngươi hỗ trợ, thư viện Thiên Phủ chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình này”.



Một người đệ tử của thư viện Thiên Phủ đứng bên cạnh chợt lên tiếng.



Lúc trước họ cho rằng Lâm Nhất là một tên vô dụng, đương nhiên không thể tin vào lời nói của Bạch Vân, nhưng bây giờ Lâm Nhất đã chứng minh thực lực của mình.



Không thể trách đám người này được, không nghĩ về vấn đề này nữa.



Tông môn này cũng không phải tất cả đều là người xấu.



Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, sau đó trầm giọng đáp: “Người đứng sau giật dây là một tên quái nhân đeo mặt nạ. Nếu các ngươi có ấn tượng về chiếc mặt nạ này thì sẽ không khó đoán ra là do ai ra tay”.



Vù!



Chiếc mặt nạ màu máu từ trong tay Lâm Nhất bay thẳng về phía đối phương theo hình vòng cung.



“Là hắn ta!”



Liễu Vân Yên cầm lấy mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc, khi các đệ tử thư viện Thiên Phủ ở bên cạnh nhìn thấy chiếc mặt nạ cũng đồng loạt biến sắc, vẻ kiêng dè loé qua trong mắt họ. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc.



“Xem ra các ngươi đều biết”.







Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Lâm Nhất nhẹ giọng bảo.







“Đâu chỉ là biết”.







Liễu Vân Yên nhìn sang Lâm Nhất, nói tiếp: “Người này là Lãnh Dật, đệ tử của U Vân lão quỷ. Hai năm trước U Vân lão quỷ trở thành khách khanh của lầu Huyết Vũ, hắn ta cũng vào ở lầu Huyết Vũ. Trong cuộc xung đột giữa lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ, không ít đệ tử đã chết trong tay người này. Hắn ta am hiểu công pháp quỷ đạo quỷ dị, cực kì khó giải quyết”.







Liễu Vân Yên tạm dừng, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt.







“Lâm công tử, ta có lời này không biết có nên nói hay không”.







“Nói đi”.







Liễu Vân Yên trả lời: “Tên Lãnh Dật này có thực lực rất mạnh, ngay cả ta gặp phải cũng chưa chắc có thể chiếm lợi thế, ngươi thật sự đã đánh bại hắn ta sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.