Chương trước
Chương sau
Nếu như cứ vậy mà bị người khác cướp mất thì Lâm Nhất quả thực muốn giết người.



“Được rồi, vậy ta đỡ huynh, huynh cẩn thận chút”.



Bạch Vân đi đến đỡ Lâm Nhất, đẩy cửa ra đi tới chỗ nhị sư tỷ của nàng ta.



Trên hành lang người đến người đi, thỉnh thoảng có người chuyển ánh mắt sang nhìn Lâm Nhất, thần sắc đều mang vẻ vô cùng quái lạ. Trong sự quái lạ còn ẩn chứa chút khinh thường và châm chọc, vô cùng kỳ quặc.





Mặt Lâm Nhất chẳng tỏ vẻ gì, hắn phát hiện những người này đa phần đều có phong thái bất phàm.



Trên người mặc quần áo giống hệt nhau, hẳn là cùng một Tông môn. Khí tức tu vi cũng đều vô cùng thâm hậu, tuỳ ý một người nào đó cũng đã đạt đến trình độ cỡ bảy công tử của Đại Tần, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn.





Trong Long Môn tranh tài, ngoại trừ Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên, những người khác mà muốn đánh bại những đệ tử này có vẻ tương đối khó khăn.



Tông môn này rốt cuộc có lai lịch thế nào?



Một người bình thường mà đã có trình độ của bảy công tử trong Long Môn tranh tài rồi, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhất không khỏi thầm kinh ngạc.



Cảm thấy sự việc có chút khó khăn, Táng Hoa Kiếm và túi trữ vật chưa chắc đã có thể lấy lại một cách thuận lợi.



“Ta nói Bạch Vân, ngày thường làm bộ làm tịch như đoá sen trắng ngây ngô, bây giờ trước mặt bàn dân thiên hạ lại dám khoác tay một người đàn ông, lại còn là một kiếm nô lai lịch không rõ ràng. Chẳng lẽ ngươi lại thích kiểu vô dụng thế này…”.



Đúng vào lúc này, một tràng âm thanh bật cười chói tai truyền đến.



Chỉ thấy phía trước, một nữ tử áo lam bước qua, dung mạo của nàng ta vô cùng xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn khiến cổ áo như muốn bật tung ra.



Phía sau lưng nàng ta có rất nhiều thanh niên đi theo như thể mặt trăng được các vì sao bao bọc.



Thực lực của đám thanh niên này đều rất mạnh, ít nhất đều có tu vi Huyền Võ tầng thứ 10, thậm chí còn có không ít người ở cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ.



Lâm Nhất có thể cảm nhận được khí tức của đám người này vô cùng nặng nề, vượt xa so với võ giả của Đại Tần.



Dù cùng chung một cảnh giới thì có lẽ cũng có thể dễ dàng nghiền nát võ giả của Đại Tần.





Chẳng qua đây không phải là điều mà Lâm Nhất chú ý tới, ánh mắt hắn rơi lên bàn tay phải của nữ tử áo lam.







Bàn tay phải trắng trẻo mềm mại đang nắm một thanh kiếm, Táng Hoa Kiếm!







Hai mắt Lâm Nhất khẽ nheo lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một người ngoài mà quang minh chính đại cầm kiếm của mình như thế.



“Tư Âm tỷ… tỷ… sao tỷ có thể nói ta như vậy”.







Thiếu nữ Bạch Vân nhìn về phía nữ tử áo lam, gương mặt tươi cười xinh đẹp bỗng đỏ lựng. Tức đến nỗi giọng nói run lên, nhưng tính cách của nàng ta vốn yếu đuối nên lại chẳng biết phải đáp trả thế nào.







“Ngươi câm miệng cho ta, tên nhóc này bây giờ thân phận còn chưa rõ ràng, nói không chừng là một ác nô phản chủ nào đó bỏ trốn, đường đột cứu hắn rồi không biết sẽ gây ra hoạ gì nữa. Thế cũng thôi đi, tên nhóc này sau khi tỉnh lại, ngươi không đến thông báo cho ta, trái lại còn lén lút đưa hắn ra ngoài, xảy ra chuyện gì thì ngươi có gánh được trách nhiệm không?”







Nữ tử tên Tư Âm trợn ngược mắt lên lạnh lùng quát mắng.







Trong lời nói giọng điệu vô cùng hà khắc, vô lý, chanh chua bá đạo, không hề cho Bạch Vân cơ hội để phản bác lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.