Chương trước
Chương sau
Kiếm quyết tầng chín cũng là một bước ngoặt khá quan trọng.



Nhưng Nhất Niệm Hoa Khai, nghịch đảo hoa Tử Diên giúp chân nguyên bản thân tăng vọt. Khi kiếm quyết lên cấp, đợi đến tầng chín đỉnh phong cũng có thể biến hoá ra kiếm trận Tử Diên.









Theo như kiếm quyết ghi lại, đến tầng thứ mười có thể dùng kiếm trận để triệu hồi Tử Băng Diên Tước, bộc lộ sự oai phong của Băng Phượng thượng cổ. Tu luyện đến tầng mười ba có thể triệu hồi Tử Diên Thánh Hỏa, thánh hỏa xuất thế, thiêu trụi bát hoang… Đến tầng mười sáu viên mãn đỉnh phong thì có thể luyện hóa hộp đựng kiếm mà hắn đang mang trên người.



Lại thêm ba ngày trôi qua, mấy người Lâm Nhất và Hân Nghiên đã quay về Kiếm Các.



Khoảng thời gian sau đó, buổi tối hắn sẽ tu luyện Tử Diên kiếm quyết, cô đọng chân nguyên, cường hóa kiếm kình trong đó. Tia sáng trắng như ẩn như hiện kia ngày càng trở nên chân thật, chất lượng chân nguyên cũng ngày càng tăng lên.





Ban ngày thì tu luyện kiếm pháp, dùng kiếm ý Tiên Thiên để tinh luyện Thủy Nguyệt kiếm pháp.



Hiện tại, hắn thao luyện Thủy Nguyệt kiếm pháp hệt như học sinh cấp ba làm đề thi của học sinh tiểu học vậy, cực kỳ nhẹ nhõm.



Việc này không liên quan đến cảnh giới của hắn, mà chủ yếu là vì hắn đã nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, cho nên kiếm pháp Linh cấp đã không còn thỏa mãn cảm ngộ kiếm đạo của hắn được nữa.



Năm ngày sau, bên vách Lạc Già Sơn.



Trên vách núi, biển mây lượn lờ, có một bóng người liên tục di chuyển, kiếm ra chớp nhoáng, như mây trôi nước chảy, bất chợt có tia sáng lóe lên không hề có dấu hiệu báo trước, hệt như một bóng ma. Kiếm thế chằng chịt, kiếm quang bay nhảy, cứ như khói nước mênh mông bao phủ mặt hồ vô biên vô tận.



“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”



Đột nhiên, động tác của Lâm Nhất chững lại, trên thân kiếm Táng Hoa bỗng lóe lên kiếm quang sáng chói. Trong luồng ánh sáng chói lóa kia, biển mây vô biên vô hạn chung quanh dường như đang lăn tăn gợn sóng, lại giống như ánh tà dương mênh mông đồ sộ.



“Sương Hàn Vạn Lý!”



Thiếu niên quét mắt, ánh mắt men theo thân kiếm chiếu thẳng về phía trước. Thân kiếm run lên từng hồi, cùng với đó, khí lạnh vô biên lan ra, gần như chỉ trong chốc lát đã đóng băng biển mây mênh mông kia.





Liếc mắt nhìn lại, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con sông băng, trông vô cùng kỳ quái.







Kính Hoa Thủy Nguyệt!







Thân hình Lâm Nhất nhoáng một cái, biến ra chín tàn ảnh, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Kiếm thế Thủy Nguyệt lập tức vọt lên đến đỉnh phong, kiếm thế mênh mông ngày càng trở nên bồng bềnh, hư ảo… như hoa trong nước, lại như trăng trong gương, khiến người cảm thấy mịt mờ vô định, khó có thể nắm bắt được.







Khoảnh khắc khi tàn ảnh xếp chồng lên nhau, Lâm Nhất chém ra một kiếm.







Vách đá cao hơn trăm mét ở phía đối diện bị một kiếm này bổ ra làm hai.







Răng rắc!














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.